Lần này lên sân khấu, khác hẳn tất cả những lần lên sân khấu trước của cô, trước đây, cô đều dùng dáng vẻ nổi bật nhất hát lên bài ca khiến người ta say mê, nhưng lần này...
Tiếng nhạc đệm vang lên.
Hạ Lăng đứng dưới vô số ánh đèn chiếu rọi, trong ánh mắt của hàng nghìn khán giả và truyền thông, cô nâng micro: "La la la, tôi muốn tình yêu, giống như một con vịt nhỏ, cạc cạc cạc cạc cạc..."
Trong phòng hóa trang ở hậu trường, tất cả mọi người của Thiên Nghệ và cả Lạc Lạc đều thấy mình như phát điên.
Đây... đây là cái quỷ gì?!
Chị Mạch Na nghiến răng nghiến lợi: "Cô ấy đổi bài hát từ lúc nào?"
"Không, không để ý." Tạ Lâm Lang không đành lòng nhìn thẳng: "Xem ra cô ấy thật sự có lòng muốn nhường, chọn bài hát phổ nhạc từ thơ kém đến mức độ này, còn không liên quan chút nào đến phong cách của cô ấy!"
Vẻ mặt Lạc Lạc tràn đầy áy náy.
Trên sân khấu, Hạ Lăng còn vừa hát vừa múa: "Anh gọi em một tiếng người yêu, cạc cạc cạc cạc cạc, chúng ta cùng nhau ngắm trăng, la la la la la la..." Đây là một bài hát vừa sống động vừa đơn giản, không có kỹ xảo đặc biệt gì, cũng chẳng được tính là hay, không nhìn ra bất kỳ điểm đặc biệt nào, vốn không thể hiện được hết ưu thế của ca sĩ, huống chi, trong khoảng thời gian này tâm trạng Hạ Lăng sa sút, trạng thái con người không tương xứng với bài hát, không cần cố tình giả vờ đã có thể hát một cách máy móc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-tro-thanh-thien-hau/1733029/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.