Triệu Trầm và Ninhthị còn chưa đến cửa viện, thì ở bên kia, một bóng dáng cao lớn đã đitới đây, hai bên đối diện nhau, không nhịn được đều dừng lại.
Triệu Trầm đi hai bước, đứng sang một bên, như cười như không, quan sát phụ thân hắn, Duyên Bình hầu Triệu Doãn Đình.
Bốn mươi tuổi, cả người khoác ăn choàng đỏ thẫm, ăn mặc theo kiểu thươngnhân, đôi mắt phượng hẹp dài, đôi lông mày thẳng toát lên sự uy nghiêmanh khí, vừa nhìn đã biết không phải là một thương nhân bình thường. Lúc này, trên người phụ thân không còn sự buồn bã đối với biến cố hai nămtrước, không còn tinh thần sa sút khi tổ phụ ốm chết, cũng lqd không còn sống nội tâm, dè dặt, cẩn thận như vài năm trước, lúc mới nương tựa vào Minh vương, phụ thân như một lqd tướng quân sắp chiến thắng, hăng hái,chí khí vô cùng.
Triệu Trầm hiểu, chỉ khi đứng trước mặt mẹ con bọn hắn, phụ thân mới lộ ra những cảm xúc phức tạp như vậy.
Ở trong lòng phụ thân, mẫu thân và hắn- đứa con của người, không hề giống nhau.
Thấy phụ thân ngơ ngác nhìn mẫu thân, quên cả việc nói chuyện, mẫu thân nhìn chằm chằm bồn hoa ven đường không muốn nói, Triệu Trầm đành phải mởmiệng: "Phụ thân."
Triệu Doãn Đình lập tức hoàn hồn, cuối cùng cũng chuyển mắt nhìn về phía đứa con cả của chính mình.
Thiếu niên mười bảy tuổi, so với hắn, không thấp hơn bao nhiêu...
Chỉ liếc mắt một cái, trong lòng Triệu Doãn Đình dâng lên sự chua xót. Giữa năm lqd ngoái, trưởng tử chỉ giống như đứa bé,mà giờ đây vừa nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-sung-the/265118/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.