Tạ Sơ Thần từ xa đã thấy Tiêu phủ bị quan phủ niêm phong, tâm trạng muốn mang Thê Chủ về nhà lại càng chua xót.
Thân thể quá mệt mỏi và suy yếu khiến cho người nóng dần lên. Ý thức trở nên mơ hồ mà ôm chặt đầu Tiêu Vãn, tập tễnh đi tới Tạ phủ - nơi đã trở thành viện hoang, vừa bước vào, cuối cùng hắn cũng không chịu nổi nữa, chật vật ngã xuống đất.
"Thê Chủ, chúng ta về đến nhà rồi......"
Nghĩ tới việc cuối cùng mình cũng có thể yên tĩnh ở bên Thê Chủ, Tạ Sơ Thần nở nụ cười. Hắn cẩn thận vuốt ve gương mặt đã tái nhợt của Tiêu Vãn, mỉm cười ghi nhớ từng nét dung nhan của nàng lại trong đầu.
Sau đó, trong tiếng kêu lo lắng của Chiêu Nhi, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Một lần ngã xuống của Tạ Sơ Thần, bệnh lại tới như núi đổ, mấy ngày cũng không tỉnh lại, giống như mất đi toàn bộ nguyện vọng muốn tiếp tục sống.
Tạ Sơ Thần ốm yếu như thế khiến Chiêu Nhi mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt, sợ chủ tử bỏ mình lại, cứ như vậy đi theo cái tên Tiêu Vãn chết tiệt. Mà miệng hắn cũng đã chửi cái nữ nhân Tiêu Vãn phụ lòng người khác này tới lên trời xuống đất, còn đạp thi thể Tiêu Vãn vài cái mới hả giận.
Tiêu Vãn chỉ có thể im lặng ở bên cạnh Tạ Sơ Thần, nhìn khuôn mặt hắn ngày càng tái nhợt, thân thể ngày càng suy yếu, trong miệng nỉ non không ngừng gọi Thê Chủ, giống như thấy ảo ảnh kiếp trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-sung-phu-sau-khi-song-lai/4559163/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.