Thiếu Thôi Tuân, mọi người cuối cùng cũng duy trì hòa khí mặt ngoài. Thôi Phương Lễ ở gian nhà chính phía trước chờ đợi, thấy trong đám người thiếu trưởng tôn, Từ Tấn sắc mặt lại không tốt lắm, trong lòng biết rõ ràng, âm thầm thở dài, cười tủm tỉm cùng mấy tiểu bối chào hỏi. Từ Tấn chuẩn bị hai phần hạ lễ, một là tiên ông phủng đào bằng dương chi bạch ngọc, một là ấn thọ núi đá. Tiên ông phủng đào giao cho bọn nha hoàn thu lại, Từ Tấn ôm lấy Trăn ca nhi, đem ấn thọ núi đá đưa cho Trăn ca nhi ôm, cẩn thận đỡ tay hắn cho khỏi làm rơi, cười dỗ: "Trăn ca nhi nhanh đem thọ lễ đưa cho tằng ngoại tổ phụ." Trăn ca nhi ôm khối đá mát lạnh lạnh tựa vào trong ngực phụ thân, cũng không biết là nghe không hiểu, nhìn không hiểu ý tứ phụ thân, hay là không muốn đem đá tặng người, tò mò quan sát xong lão nhân gia tóc hoa râm đối diện, hắn cúi đầu, chính mình nhìn chằm chằm vào đá chơi. Thôi Phương Lễ sờ râu cười, từ đĩa trái cây cầm một quả anh đào đùa hắn: "Trăn ca nhi chúc thọ, ta cho ngươi ăn anh đào." Trăn ca nhi nhìn chằm chằm vào anh đào, mấp máy môi nhỏ. Thứ này hắn đã nhìn qua, mẫu thân gần đây thích ăn, hắn muốn mẫu thân đều không cho hắn. Tiểu tử rõ ràng dao động, Từ Tấn tiếp tục dỗ hắn. Rất nhanh Trăn ca nhi được phụ thân trợ giúp đem đá trong tay tặng ra, đổi lại một quả anh đào đỏ. Từ Tấn đem nhi tử đặt về xe đẩy, tự có nhũ mẫu Lan Hương nhìn, không cho Trăn ca nhi nhét anh đào vào miệng. Thôi Oản ngồi vào bên người Phó Dung, lấy ra một đôi vòng vàng treo chuông nhỏ đùa Trăn ca nhi: "Trăn ca nhi nhìn này, cô cô cũng chuẩn bị lễ vật cho ngươi, thích sao?" Trăn ca nhi ngó nàng, nghiêng đầu nhìn bên cạnh, chính hắn cũng có. Từ Hạo thấy, cười ha ha, nhặt vòng vàng kẹt ở trong góc xe đẩy đặt vào trong ngực Trăn ca nhi, chê cười Thôi Oản nói: "Ngươi đưa muộn rồi, Trăn ca nhi thích đồ ta đưa, hơn nữa vòng vàng của ta lớn hơn của nàng." "Vậy ngươi cũng không có chiếc vòng đẹp như của ta đâu!" Thôi Oản làm bộ tức giận nguýt hắn một cái, tiếp tục dùng vòng vàng trong tay tử đùa Trăn ca nhi, ý đồ hấp dẫn lực chú ý của tiểu tử. Nàng là nghi hung số một với chuyện mấy chậu cúc hoa kia, Phó Dung hiểu được mặc dù Thôi Oản là hung phạm, mặc dù nàng muốn hại con trai của mình, cũng sẽ không xuống tay trong trường hợp này. Nhưng nàng vẫn lo lắng chiếc vòng Thôi Oản có vấn đề, cười nói: "Muội muội chiếc vòng thật đẹp, Trăn ca nhi không cần nhưng ta muốn." Nói chuyện thì nhìn Trăn ca nhi, như là đang đùa hắn. Trăn ca nhi không hề ngần ngại, một lòng vẫy tay trong vòng vàng. Thôi Oản liền đem vòng vàng đưa cho Phó Dung, trêu ghẹo nói: "Tứ tẩu nhìn xem có thể đeo được không, có thể ta liền tặng ngươi." Từ Tấn thấy Phó Dung thật sự đem chiếc vòng kia đeo lên cổ tay, cười cười: "Đẹp hơn so với của Lục đệ, nàng cất đi đã, về nhà lại trêu chọc hắn, đợi Trăn ca nhi chơi chán thì đổi chiếc vòng này cho hắn chơi." Thôi Oản nghe vậy, hoạt bát hướng Từ Hạo nháy mắt: "Nghe thấy chưa, Tứ ca khen lễ vật của ta so với ngươi tốt hơn." Từ Hạo sao có thể cùng nàng so đo cái này? Một đôi mắt phượng mỉm cười nhìn nàng, tình ý kéo dài. Thôi Oản giống như chưa tỉnh, một lòng cùng Trăn ca nhi nói chuyện. Rất nhanh Tần nhị phu nhân dẫn Tần Anh, Tần Vân Ngọc hai huynh muội tới, Tần nhị gia thân thể có tật, đã nhiều năm chưa từng ra cửa, không đến cũng ở trong dự liệu của mọi người. Thôi Oản quan tâm đem vị trí bên cạnh Phó Dung nhường cho Tần Vân Ngọc. Tần Vân Ngọc mới 12 tuổi, càng là thiên tính trẻ con, Trăn ca nhi không phản ứng nàng, Tần Vân Ngọc liền đem vòng vàng trong tay Trăn ca nhi đoạt lại, lần này không thể hiểu rõ, Trăn ca nhi nhìn nàng sửng sốt một lát, tiếp theo không hề có dấu hiệu há mồm khóc rống lên. Tần nhị phu nhân hung hăng điểm đỉnh đầu nữ nhi: "Người bao lớn rồi, ngươi còn đùa hắn?" Tần Vân Ngọc lại hối hận lại xấu hổ, mắt thấy trả về vòng vàng Trăn ca nhi cũng không nín, được Phó Dung ôm trong ngực rồi vẫn khóc lóc thảm thương như cũ, gấp đến độ cùng Phó Dung bồi tội: "Tứ tẩu ta không phải cố ý, ta..." Phó Dung cười nói: "Không sao không sao, muội muội không cần phải gấp, hắn đây là mệt nhọc." Gần đây Trăn ca nhi buổi sáng muốn ngủ chừng nửa canh giờ, mắt thấy Trăn ca nhi vừa khóc vừa đem cái đầu nhỏ hướng trong ngực mình dụi, Phó Dung nhìn về phía Tạ thị xin giúp đỡ. Đều từng có đứa nhỏ, Tạ thị cười nói: "Trăn ca nhi muốn ngủ, nhanh ôm tới nhà khách đi, Oản Oản, Vân Ngọc, các ngươi bồi Tứ tẩu cùng đi, tới bên kia phải nghe lời, không cho phép quấy rầy Tứ tẩu các ngươi dỗ trẻ con." Một đôi hoa tỷ muội nhu thuận đáp ứng. Phó Dung bên người có Hứa Linh, Từ Tấn cũng yên tâm. Tới nhà khách, Phó Dung để hai tiểu cô nương ngồi bên ngoài đợi nàng, nàng đi trước vào bên trong cho con bú. Trăn ca nhi quả thật là mệt rã rời, ở trong ngực mẫu thân ăn no một bữa, liền ngủ rồi. Phó Dung nhìn xuống dưới đệm giường, không yên tâm Thôi phủ, đem mập tiểu tử bỏ vào xe nhỏ từ nhà mình mang tới, giao cho nhũ mẫu cùng Hứa Linh trông giữ, nàng chỉ mang Lan Hương ra ngoài. "Trăn ca nhi ngủ rồi?" Tần Vân Ngọc nói nhỏ, chờ mong nhìn về trong phòng, "Ta muốn đi vào nhìn hắn." Phó Dung làm dấu hiệu im lặng, thấp giọng giải thích: "Hắn ngủ chưa sâu, ồn tỉnh còn phải dỗ, để cho hắn an tâm ngủ, chúng ta trở về đi. Ai, khó được ta có thể nghỉ một lúc, đợi tương lai các ngươi làm mẫu thân, sẽ biết chiếu cố đứa nhỏ có bao nhiêu vất vả." Tần Vân Ngọc dắt cánh tay nàng đi ra ngoài: "Trăn ca nhi khả ái như vậy, ta ước gì mỗi ngày dỗ hắn đâu." Phó Dung mới không tin: "Nói được dễ nghe, lần sau Trăn ca nhi thối thối, ngươi giúp Tứ tẩu chùi đít cho hắn?" Tần Vân Ngọc lập tức cà lăm. Thôi Oản che miệng cười, dẫn các nàng đi khuê phòng của mình ngồi, sau đó đi dự tiệc. Buổi tối Thôi gia mời gánh hát diễn tuồng, bởi vậy mọi người muốn lưu đến lúc cơm chiều xong rồi trở về. Buổi trưa tan tiệc, Từ Tấn để Phó Dung về nhà khách nghỉ trưa trước, hắn dẫn Hứa gia đi ao sen. Lần này Thôi Oản lại tới tìm hắn tỏ tình, vừa chứng minh nàng quả thật có động cơ làm hại Phó Dung, lại thuyết minh Lục đệ đối với nàng tốt cũng không thể cướp về được tâm của nàng đặt trên người một nam nhân đối với nàng lạnh lùng. Nếu như Từ Tấn không hoài nghi nhân phẩm Thôi Oản, hắn có lẽ sẽ giống đời trước mở một con mắt nhắm một con mắt, cho Thôi Oản cơ hội đi thích Lục đệ. Nhưng hiện tại, hắn sẽ không để cho một người hắn hiềm nghi mưu hại thê tử hắn, gả cho Lục đệ. Hắn chỉ sợ lúc đó để cho Lục đệ thương tâm một trận. Thật muốn ngăn trở, hắn sẽ không nói ra tình hình thực tế cho mẫu thân, đệ đệ, nhưng hắn sẽ có biện pháp để Thôi Oản không gả được. Hết thảy chỉ xem đời này, Thôi Oản có thể lại tới tìm hắn hay không. Vừa đi khỏi nhà khách không xa, liền thấy đầy tớ bên cạnh Thôi đại lão gia dọc theo hành lang chạy tới, nhìn thấy hắn, kinh hỉ nói: "Vương gia, đại lão gia xin ngài tới Thản Nhiên cư gặp gỡ, nói là có lời muốn nói với ngài." Từ Tấn ngoài ý muốn chau chau mày. Đại cữu phụ này biết hắn không chào đón mình, bình thường rất ít chủ động tới trước mặt hắn, lúc này như thế nào... Chẳng lẽ là vì để sớm bồi tội Thôi Tuân có hành vi thất lễ? Không do dự bao lâu, Từ Tấn tỏ ý bảo đối phương dẫn đường. Đi đến Thản Nhiên cư muốn phải qua ao sen, còn chưa đi tới trên cầu trong ao sen, Từ Tấn nhìn thấy bên trái trong ao có một chiếc thuyền, đầu thuyền một đứa nha hoàn bung dù, dưới dù che có cô nương váy hồng quần xanh. Cô nương đang duỗi tay muốn hái hoa sen bên mạn thuyền, khoảng cách khá xa, nàng hơn nửa người đều lao ra ngoài, nhìn có chút nguy hiểm. Từ Tấn nhận ra được, đó là Thôi Oản. Hắn không muốn oan uổng nàng, nhưng đời trước hai người đều ở đây tình cờ gặp, đời trước nàng cũng không ở chỗ này hái hoa sen, như thế nào hôm nay phụ thân nàng phái người mời hắn tới, nàng lại vừa lúc xuất hiện ở trên con đường cần phải đi qua này? Nói là trùng hợp, ai tin? Ý niệm chưa hết, trong ao truyền đến một tiếng rơi xuống nước, theo sau là nha hoàn đầu thuyền hoảng loạn cầu cứu. Gã sai vặt dẫn đường nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn, nhìn rõ rồi mặt đều trắng bệt: "Đại tiểu thư, đại tiểu thư rơi xuống nước!" Từ Tấn lạnh giọng khiển trách hắn: "Còn không mau đi cứu người!" Gã sai vặt kích động chạy về phía trước, chạy đến bờ ao sen đột nhiên quay lại, vẻ mặt đưa đám nói: "Vương gia, tiểu nhân không biết bơi a!" "Vậy thì mau chóng đi tìm vài người biết bơi đến!" Không chờ Từ Tấn mở miệng, Hứa gia nghiêm mặt quát. Gã sai vặt vội cuống quít chạy. Hứa gia ngó nhìn bóng người chìm trong hồ, thấp giọng hỏi thăm: "Vương gia, chúng ta..." Cứu chỉ sợ có bẫy, không cứu, rốt cuộc là thân thích, về sau không nói người Thôi gia nhìn vương gia như thế nào, chính là Thục phi nương nương đều sẽ chất vấn vương gia vì sao không ra tay. Từ Tấn quét mắt nhìn hắn một cái, bình tĩnh hỏi: "Ngươi cảm thấy biểu cô nương bộ dạng như thế nào?" Hứa gia đi theo hắn lâu như vậy, há có thể không rõ tâm tư của hắn, ngay lập tức quỳ xuống: "Vương gia, Hứa gia không dám trèo cao!" "Ta cho ngươi trèo cao, đem người mang về trên bờ, lên bờ thì trên người nàng xiêm y càng phá càng tốt." Từ Tấn nhàn nhạt nói, ngữ khí không cho cự tuyệt. (PS: Bạn TT đủ dã man) Hứa gia trầm mặc chốc lát, không dám cãi mệnh, mau chóng nhảy vào trong nước đi cứu người. Từ Tấn chậm rãi đi tới bờ ao sen, nhìn chằm chằm vào bóng người chìm trong nước, dường như lần đầu tiên mới nhận thức vị biểu muội này. Vì sao đời trước Thôi Oản nói thẳng thích hắn, đời này lại nghĩ ra loại thủ đoạn này để trở thành người của hắn? Bởi vì đời trước hắn không có vương phi, Thôi Oản mở miệng tỏ tình, thành thì nàng là Túc vương phi, bị cự nàng cũng chỉ là một biểu muội kìm lòng không được. Đời này không giống nhau, hắn đã có vương phi ân ái phi thường, Thôi Oản lại mở miệng, đó chính là nàng không hiểu chuyện, là nàng mơ ước trượng phu của biểu tẩu. Điều này cùng nàng bình thường biểu hiện ra ngoài tính nết dịu dàng thủ lễ không hợp. Nếu thành nàng sẽ là trắc phi của hắn, nếu thất bại, mười mấy năm thanh danh tốt của nàng liền thoáng cái không còn. Cho nên nàng cố ý sắp xếp một lần tình cờ, cố ý đem công lao anh hùng cứu mĩ nhân cho hắn, có lẽ nàng còn chuẩn bị một số thủ đoạn khác, tỷ như chính mình xé rách quần áo, lên bờ rồi bởi vì trong sạch bị hao tổn tìm cái chết, làm cho hắn không thể không phụ trách. Từ Tấn như cũ không có chứng cớ chứng minh những bùn xạ hương kia là Thôi Oản bỏ, nhưng thông qua chuyện hôm nay, hắn ít nhất xác định tâm cơ Thôi Oản có bao nhiêu sâu đậm, xác định nàng bản lĩnh khẩu phật tâm xà, khẩu thị tâm phi có bao nhiêu cao siêu, cũng xác định, Thôi Oản có động cơ cùng bản lĩnh hại Phó Dung. Nếu như thế, thay vì tìm cơ hội phá hư hôn sự Thôi Oản cùng Lục đệ, không bằng để cho Hứa gia... Sắp xếp được rất tốt, trong ao tình hình đột nhiên xoay ngược lại, lại là nha hoàn đầu thuyền giống như vừa hoàn hồn nhảy xuống nước, một tay bấu víu mép thuyền, một tay bắt lấy Thôi Oản đang vẫy vùng ở trong nước. Một phen gây sức ép, chủ tớ hai người vụng về lên thuyền, mà lúc này Hứa gia còn cách các nàng hai trượng. Cái trò khôi hài này kết thúc quá nhanh, quá mau chóng, Từ Tấn đứng ngớ ra chốc lát, khóe miệng chậm rãi cong lên, trong mắt phượng là trong trẻo đùa cợt. Biểu muội này quả nhiên tâm tư kín đáo, ngay cả khả năng hắn không xuống nước cứu người đều suy xét tới. (PS: nể mẹ con bạn Thôi Oản quá) Đáng tiếc nàng không biết, hắn đã sớm không phải Tứ ca lúc trước đem nàng làm thân muội muội, hắn sẽ không dễ tin nàng bất kỳ cớ gì. Nàng không gả được cho hắn, cũng đừng hòng gả cho Lục đệ hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]