"Tốt lắm sao? Tay ta đau..."
"Chàng cảm thấy sao?"
Trong màn lụa, thê tử âm thanh thẹn thùng, trượng phu lẽ thẳng khí hùng càng vô lại, còn kèm theo tiếng vang nhẹ kỳ quái.
Phó Dung trong việc này không có da mặt dày như Từ Tấn, phát hiện mình hỏi ngốc, dứt khoát nhắm chặt mắt, một lòng giúp hắn.
Từ Tấn lát sau muốn vào cung phục mệnh, tuy rằng không muốn buông, cũng không có thật sự nháo Phó Dung lâu, rất nhanh túm lấy tiết khố của Phó Dung cầm lên.
Phó Dung tức đến đánh hắn một chút, mỗi lần đều muốn dùng xiêm y nàng chà lau, thật không biết là hắn nghĩ như thế nào.
Từ Tấn nhìn nàng cười, ôm Phó Dung bình phục chốc lát, kéo chăn đắp cho nàng: "Nùng Nùng trước ngủ một lát, buổi trưa chờ ta trở về cùng nhau dùng cơm." Nói xong sảng khoái tinh thần xuống giường. Lúc mặc đồ thì tùy ý nhìn lên giường, thấy Phó Dung khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng đang nhìn hắn, Từ Tấn kìm lòng không đặng cười, "Luyến tiếc ta đi?"
Phó Dung nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt ôn nhu như nước, như có từng đợt sóng gợn, đem hắn cuốn quanh, làm tâm hắn ướt theo mềm nhũn.
Từ Tấn không thể dời mắt, sờ soạng buộc xong đai lưng, một lần nữa ngồi lên trên giường, cúi người hôn nàng.
Triền miên hôn, khó phân khó cách.
"Nùng Nùng ngủ đi, ta rất nhanh sẽ trở lại." Gian nan rời khỏi môi nàng, Từ Tấn dán lên trán nàng nói.
Phó Dung không nói chỉ nhìn hắn, mắt đẹp chan chứa tình cảm, câu hồn hắn.
Từ Tấn bất đắc dĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-sung-hau-sung-hau-chi-lo/566079/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.