Phó Dung thích ăn táo, lúc trước biết được phụ thân đến Ký Châu làm tri phủ, nàng đặc biệt cao hứng, vừa hay Ký Châu là trọng địa của kinh thành. Tri phủ Ký Châu là chức quan béo bở nhất khi nhậm chức ngoài kinh thành, phụ thân có thể đã được triều đình thưởng thức. Thứ 2 táo ở Tín Đô thành Ký Châu rất nổi tiếng, người một nhà chuyển đến Tín Đô thành, nàng chẳng phải sẽ được ăn táo suốt sao? Sau khi tới đây, trong một năm nàng thích nhất không phải là đoan ngọ, trung thu hay nguyên tiêu mà là mùa hái táo ở Tín Đô thành. Cuối thu trời trong, quan phủ sẽ tuyển nhân công ở ngoài vào trong hái táo, huynh muội Phó Dung cố ý chọn góc yên tĩnh ở đầu núi, chọn xong chỗ, Phó Dung ghét bỏ tướng Phó Thần nên đuổi hắn sang một bên: “Ca ca, huynh qua bên kia hái đi, cách muội xa một chút.” Năm trước hai huynh muội cũng cùng đến, Phó Dung hưng phấn đi theo bên cạnh ca ca, kết quả Phó Thần cầm gậy trúc đánh loạn xạ, táo đỏ lớn chừng ngón tay rầm rầm rơi xuống, rơi trúng đầu Phó Dung rất đau. Cuối cùng Phó Dung muốn tự mình cầm gậy trúc đi hái, hái từng trái một rất là vui vẻ, thật sự muốn ăn táo, nàng cần gì chạy xa như vậy? Ở tại nhà chờ cũng có táo ăn như thường. Phó Thần đối với hái táo không có hứng thú, đi tới dưới tàng cây táo bên kia, hái được mấy trái táo đỏ ở chỗ thấp, ngồi xuống đất lau xơ táo rồi đưa lên miệng, vừa nhai vừa nói: “ Muội hái đi, huynh ngồi ở đây nhìn.” Phó Dung không để ý tới hắn, ngửa đầu chọn lựa đám táo đỏ trên ngọn cây, sau đó lấy gậy trúc gõ xuống. Rơi được một hai trái, Phó Dung cao hứng đi nhặt bỏ vào giỏ trúc, chuẩn bị mang về cho người nhà ăn, tự mình đi hái cũng coi như một phần tâm ý. “ Muội như vậy không mệt mỏi sao?” Phó Thần thật sự nhìn không được, nếu làm theo cách của muội muội thì khi nào giỏ trúc mới đầy? “ Không cần huynh quan tâm.” Phó Dung ngại hắn phiền, trừng mắt nhìn hắn, mang theo gậy trúc đi ra xa, Phó Thần cũng không đứng lên, cười xem muội muội hờn dỗi. Phó Dung cũng không đi quá xa, quay đầu nhìn thấy ca ca đang nhe răng cười, ngoắc tay với nàng. Nàng cười đem giỏ trúc thả xuống đất tiếp tục hái táo, núi sâu rừng rậm, dù biết phụ thân có sai nha dịch trông coi phía ngoài, Phó Dung cũng có chút sợ nhưng có ca ca đi cùng thì nàng không còn lo lắng nữa. Gõ gõ, Phó Dung cảm giác có gì đó không đúng, nàng vụng trộm ngó xéo qua bụi cỏ rậm rạp đối diện, trong bụi cỏ xanh thẩm có loáng thoáng bóng người. Lưng Phó Dung phát lạnh, người nào trốn ở đó? Giữa ban ngày mà che che giấu giấu tuyệt đối không phải là người lương thiện. Tuy sợ nhưng lúc này không thể kinh hoảng, người nọ cách mình quá gần, nếu hắn có ý niệm xấu lao tới, ca ca tới cứu không kịp. Phó Dung nắm chặt tay, tiếp tục gõ vài cái, liền quay đầu hướng Phó Thần bĩu môi oán giận: “ Ca ca, tay muội mỏi không có sức nữa rồi!” Phó Thần dự đoán được muội muội sẽ như vậy, hướng nàng nói: “ Đến đây đi, huynh giúp muội hái, sợ muội bị táo rớt trúng người.” “ Ca ca thật tốt!” Phó Dung ngọt ngào khen, tay cầm gậy trúc, tay kia xách giỏ trúc, từ đầu đến cuối cũng không nhìn bên kia nữa, giả bộ như bên kia không có người ẩn nấp, chỉ có tay run nhè nhẹ mới tiết lộ lòng nàng sợ hãi. Hai huynh muội cách nhau khoảng một trăm bước, Phó Dung bước từng bước, trên mặt là nụ cười thỏa mãn, trong lòng lại oán thầm ca ca tại sao không đến tiếp nàng. Oán xong lại biết rõ ca ca là vô tội, đều trách chính mình không thành thật, nhất định muốn đi xa như vậy. Phó Dung cực sợ, nàng đã chịu quá nhiều ủy khuất rồi nhưng mà chưa từng trải qua tình huống nguy hiểm như vậy. Ánh mắt nhìn về phía trước, lòng lại khủng hoảng cảnh giác đề phòng phía sau, toàn thân cảnh giác chỉ cần chỗ đó có động tĩnh, nàng liền ném cái gì đó vào hắn rồi chạy về phía ca ca. Võ nghệ ca ca tốt, nhất định có thể đánh bại tên ăn trộm kia. Mắt thấy mình cách ca ca khoảng hai mươi mấy bước, an toàn cơ bản có thể đề phòng, tâm tư Phó Dung lại linh hoạt suy nghĩ. Nên tiếp tục hái táo sau đó cùng ca ca rời đi như không có chuyện gì, hay lập tức nói ca ca đi bắt đối phương? Trong lúc do dự, bụi cỏ sau lưng Phó Thần có động tĩnh, tim Phó Dung ngừng đập, vừa muốn nhắc nhở ca ca coi chừng, thì thân thể Phó Thần cứng đờ, trong mắt mờ mịt, thân hình thẳng tắp ngã xuống. Hai tiếng trầm đục, đồ trong tay Phó Dung đồng thời đều rơi xuống đất, hai chân như nhũn ra, mặt rơi đầy lệ. Ca ca đã chết rồi sao? “ Ca ca…” “ Phó cô nương, lệnh huynh chỉ bị ta điểm huyệt ngủ thôi, tạm thời bị hôn mê, nửa canh giờ sau sẽ tỉnh, kính xin Phó cô nương đừng kêu lên, bằng không Hứa mỗ chỉ có thể tiếp tục làm ác giết người diệt khẩu.” Phó Dung một tiếng “ Bị thương” còn chưa kịp nói liền bị nam nhân nhanh chóng hiện thân trong bụi cỏ bức trở về. Từ bi sang hỉ sau đó là kinh hãi, Phó Dung triệt để bối rối không biết khóc hay cười hay nghi ngờ, chỉ có thể sững sờ nhìn nam nhân một thân áo xám phong trần tuấn lãng từng bước tới gần. Nàng nhận ra hắn, là thị vệ bên người của Từ Tấn, họ Hứa tên Gia, nghe nói công phu rất cao, võ nghệ cao cường. Tại sao hắn lại ở chỗ này? Ca ca thật sự không có chuyện gì sao? Ánh mắt nhìn về phía ca ca nằm dưới đất, nước mắt Phó Dung vẫn rớt xuống, che miệng chạy về phía ca ca. Ai quản hắn tới đây làm gì, nàng trước phải xác nhận ca ca không có chuyện gì, bằng không nàng thà liều mạng cũng phải kêu phụ thân dẫn người đến đây báo thù cho ca ca. Nước mắt tiểu cô nương như hoa đào gặp mưa, thân hình thất tha thất thiểu như lục bình trôi nổi vội vã cập bờ. Hứa gia chột dạ lui sang một bên, yên lặng đợi Phó Dung xác nhận. Ai, nếu Phó gia trụ tại kinh thành thì tốt quá rồi, vương gia có thể đến cầu hôn bất cứ lúc nào, nhưng Phó gia ở Ký Châu vương gia mạo muội xin cưới, không nói đến thái tử dè chừng, mà ngay cả hoàng thương cũng không không vui với cử chỉ này, thậm chí còn suy đoán thâm ý sâu xa trong đó. Chung quy khi vương gia đến đây đều phải cải trang không cho ai biết, cho nên vương gia vì tiếp cận mĩ nhân, chỉ có thể khổ sở tìm lí do để đến. Khí sắc Phó Thần hồng nhuận, hô hấp sâu, mạnh đập vững vàng. Trái tim Phó Dung rốt cuộc rơi xuống, nằm tại ngực ca ca mà khóc nghĩ lại mà cực kỳ sợ. “ Phó cô nương, chủ nhân nhà ta mời người qua một chuyến.” “ Chủ nhân nhà ngươi là ai? Làm sao biết được ta họ Phó?” Phó Dung ghé vào trên người ca ca không muốn đứng lên. Chủ nhân nhà hắn, chủ nhân của hắn không phải là Từ Tấn sao? Dựa vào cái gì mà hắn khi dễ người mà còn tùy tâm sai sử nàng. “ Vào thàng tư chúng ta đã từng tá túc tại Phó gia trang, chủ nhân nhà ta thưởng thức lệnh huynh hào sảng, liều lĩnh tiết lộ hành tung mà gặp nguy hiểm, nhưng không muốn lấy tính mạng lệnh huynh. Phó cô nương nên đi qua thôi, tính nhẫn nại của chủ nhân không tốt.” “ Hắn ở đâu?” Phó Dung lấy khăn tay lau nước mắt, sau khi nhìn ca ca đang ngủ yên, thức thời đứng lên. Chỉ bằng vào Từ Tấn là vương gia, người ta muốn làm gì thì làm. Hứa gia cười cười: “Chủ nhân ở nơi nào, rõ ràng cô nương nhìn thấy không phải sao? Thỉnh cô nương đi qua, ta tạm thời mang lệnh huynh đi chỗ khác kín đáo hơn, chờ vương… Chủ nhân hỏi chuyện xong, cô nương cùng lệnh huynh có thể đoàn tụ.” Bởi vì nói lỡ, trên mặt không có nụ cười mà cúi đầu che giấu. Phó Dung cũng giả vờ không lưu ý hắn sửa miệng, đi về hướng phía trước. Đi nhanh tới chỗ bụi cỏ, Phó Dung quay đầu lại đã không thấy Hứa gia và ca ca ngay cả gậy và giỏ trúc cũng không thấy đâu. Khó trách có thể được Từ Tấn coi trọng, quả nhiên động tác nhanh nhẹn. Chỉnh sửa quần áo, Phó Dung lạnh mặt đi vào bụi cỏ. “ Nơi này địa thế thấp, Phó cô nương đi vòng qua bên kia tương đối ổn thỏa hơn.” Giọng trầm và nhẹ nhàng giống như nói chuyện phiếm. Phó Dung nhìn dưới chân, hình như là đất trũng, nếu không phải nàng đứng gần quá hoặc là Từ Tấn ngồi hay nằm sấp, cho nên vừa rồi nàng không nhìn thấy hắn. Không hổ là vương gia. ẩn thân cũng có khí thế mười phần, không chịu một chút chật vật nào. Phó Dung quét mắt nhìn khuôn mặt nam nhân kia, ngậm miệng không nói nhưng ngoan ngoãn làm theo. Từ Tấn cũng không nhìn nàng, chỉ vào bụi cỏ đối diện nói: “ Phó cô nương mời ngồi, đứng thì dễ dàng bị người khác phát hiện. Phó Dung mím môi, ngoan ngoãn ngồi xuống, quần trắng rơi xuống đất tựa như trên mặt cỏ có đóa hoa nở rộ. Ánh mắt Từ Tấn theo làn váy chậm rãi nhìn lên, nhìn thấy bàn tay nhỏ trắng nõn của nàng khoát trước ngực, nhìn thấy tóc nàng rơi xuống trước ngực, nhìn thấy trên cổ áo nàng thêu lan điệp, nhìn thấy chiếc cổ thon dài trắng như tuyết của nàng. Nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của nàng mấp máy, cuối cùng là đôi mắt mỹ lệ đáng tiếc lại bị mi mắt của nàng che giấu. “ Vì sao không nói lời nào?” Từ Tấn vô ý thức vuốt ngọc bội hình rồng ở bên hông, rất hăng hái hỏi: “ Không muốn hỏi ta nguyên nhân sao?” Hành động của hắn, Phó Dung không muốn chú ý cũng khó, tầm mắt dừng ở ngọc bội quen thuộc một chút, Phó Dung quay đầu nói: “ Vương gia phá án đều có suy xét, huynh muội chúng tôi ham chơi va chạm với vương gia, dân nữ chỉ cầu vương gia bỏ qua cho cả nhà chúng tôi. Chuyện hôm nay dân nữ sẽ không nói cho bất kỳ ai biết, bao gồm ca ca tôi.” “ Phó cô nương quả nhiên thông minh, làm sao cô nương biết…. Nga, thiếu chút nữa quên ngọc bội kia.” Từ Tấn cười tự giễu: “ Dùng quen cái gì không nghĩ muốn đổi lại, khó trách bị cô nương nhìn thấu thân phận, một đường bị đuổi giết suýt nữa mất mạng, không thể không trốn ở ngọn núi này tị nạn.” Phó Dung đối với chuyện của hắn không có hứng thú, làm như mắt điếc tai ngơ. Từ Tấn nhìn chằm chằm nàng đang buông mi mắt, sắc mặt hắn trầm xuống, đã biết hắn là vương gia, sao một chút thân thiện cũng đều không có? Nhớ tới nàng ghé vào ngực huynh trưởng khóc tới đáng thương, Từ Tấn có chút hiểu, tiểu cô nương hơn phân nửa là đang giận. Cô nương này đối với nam nhân thì vô tình vô nghĩa, nhưng đối với người nhà thì đặt trên đầu quả tim. Không biết kiếp trước, khi tin hắn tử trận truyền đến kinh thành nàng có khóc hay không? Hắn đã chết trọng sinh trở về vài năm trước, nàng thì sao? Những người kia không có chết, có phải vẫn còn tiếp tục tranh đấu hay không? Nàng vẫn còn trẻ xinh đẹp mà đã phải vì hắn thủ tiết, cũng rất đáng thương. Kiếp trước hại nàng phải thủ tiết, hắn rất áy náy, cùng với hồi nãy hại nàng khóc, một lòng xin lỗi hòa cùng một chỗ làm biểu tình Từ Tấn nhu hòa một chút. “ Chuyện hôm nay chỉ vì bất đắc dĩ, chỉ cần Phó cô nương tuân thủ ước hẹn, bản vương cam đoan không quấy rầy cuộc sống của gia đình cô nương nữa, sau khi hồi kinh sẽ cùng phụ hoàng làm sáng tỏ lời nói xấu của tiểu nhân đối với lệnh tôn.” Liên quan đến tiền đồ của phụ thân, liên quan đến người một nhà có thể đến kinh thành hay không? Phó Dung nhất thời quên oán khí đối với Từ Tấn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Thật sao?” Nàng vừa khóc xong, ánh mắt ướt đẫm, long lanh trong veo làm người ta muốn yêu, trong lòng Từ Tấn rất thích khẽ gật đầu, nhìn mặt hoa tươi đẹp nở nụ cười mừng rỡ, không kìm lòng được mà mở miệng: “ Phó cô nương vui vẻ như thế, tính toán cám ơn ta như thế nào đây?” Nàng yêu kiều khả ái, là vương phi tương lai của hắn, đời này Từ Tấn muốn cùng nàng hòa hảo, phu thê hòa thuận. Nam chủ ngoại, nữ chủ nội, gia hòa vạn sự hưng. Hắn không muốn nàng vì tham hư vinh mà nịnh bợ hắn, hắn muốn tâm của nàng, muốn nàng thật tâm ái mộ hắn như trượng phu, vì hắn suy nghĩ chu toàn mọi chuyện, hỏi han ân cần, giúp chồng dạy con. Cho nên hắn phải dỗ nàng vui vẻ, dỗ đến khi nàng động chân tình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]