Động tác Lương Thông rất nhanh, ngày hôm sau khi tỷ muội Phó Dung trở về, Lương gia liền nhờ người hỏi cưới tới. Người tới là thím Lương Thông, mồm miệng khéo léo biết ăn nói. "Luận gia thế, là Thiếu Cừ chúng ta với cao, càng không cần nói Nhị cô nương như hoa như ngọc, Thiếu Cừ nếu có thể cưới được Nhị cô nương, đó quả thực là tích phúc khí tám đời, cũng may Thiếu Cừ bộ dáng không quá tệ, lại nói tiếp nam nữ sống chung, chú trọng trai tài gái sắc, nam nhân quan trọng nhất vẫn là phải có bản lĩnh." "Thiếu Cừ là thật tâm, đã nghĩ xong rồi, sang năm cùng Chính Đường vào kinh tuyển chọn thị vệ, bằng bản lĩnh sư huynh đệ bọn họ, được chọn không thành vấn đề, nếu ở lại kinh giữ chức, ngày sau mọi người điều đến kinh thành, người một nhà lại liền có thể đoàn tụ, như thế vừa có thể cho Nhị cô nương thêm thể diện, lại có thể chiếu cố Nhị cô nương, chẳng phải vẹn toàn đôi bên? Càng không cần nói kết hôn sau vợ chồng son liền được ra riêng, Nhị cô nương đương gia làm chủ, tự do tự tại." Một lời nói chuyên lựa dễ nghe nói, cố tình lại đều là lời thật. Kiều thị có phần động tâm, buổi tối hưng phấn thương lượng cùng trượng phu. Phó Phẩm Ngôn cẩn thận nghĩ ngợi. Lương gia là thế gia võ học, cho dù Lương Thông không làm quan, bằng thân phận đích trưởng tôn Lương gia, cũng là xứng với nữ nhi nhà mình, chính là Lương Thông thể trạng cường tráng, theo võ nhiều ănm, lại so Phó Thần, Tề Sách cao to hơn không ít, cũng không biết nữ nhi nhìn hợp mắt không... ( cha con y hệt nhau, biết vì sao nữ9 mê đẹp đến vậy ) "Ngươi tới hỏi xem ý tứ Uyển nhi." Đây chính là ngầm đồng ý. Lấy trưởng nữ tính nết, bọn họ cảm thấy tốt, nữ nhi hơn nửa cũng sẽ đáp ứng. Hôn sự con gái lớn hợp tâm ý, Kiều thị hưng phấn lại không nỡ buông, lăn qua lật lại không ngủ được, cuối cùng là Phó Phẩm Ngôn chịu không nổi thê tử, bế lên hung hăng gây sức ép một phen cuối cùng mới dỗ người ngủ được. Một giấc tỉnh lại, Kiều thị lại suy nghĩ thật tốt một phenn, cực kì vui vẻ đi viện Phó Uyển. Đề cập hôn sự, Phó Uyển đỏ mặt không nói chuyện, cuối cùng bị mẫu thân bức đến không thể làm gì được, chỉ nói do trưởng bối làm chủ. Kiều thị nào còn có không hiểu, hẳn là ngày đó mấy đứa nhỏ cùng nhau du hồ thì nữ nhi đã nhìn trúng Lương Thông. Hai nhà đều ưng ý, tuổi tác lại thích hợp, liền bắt đầu trao đổi thiếp canh hợp bát tự, tin tức rất nhanh truyền ra ngoài. Tề Sách biết được sau chỉ là cười cười, nghĩ tới hắn cùng Phó Dung. Phó Uyển mười lăm tuổi Phó Phẩm Ngôn mới bắt đầu lo liệu hôn sự, đủ thấy có bao nhiêu luyến tiếc nữ nhi, như vậy thì càng không có khả năng từ sớm định hôn sự cho Phó Dung quý giá nhất, mà nửa năm liên tục đính hôn cho hai nữ nhi cũng không phải chuyện tốt, hiện tại đi hỏi cưới hoàn toàn là không thức thời. Phó Uyển chậm nhất sang năm xuất giá, khi đó hắn lại hỏi cưới tốt lắm. Kinh thành, Từ Tấn không bình tĩnh được như vậy. Một mình ngồi ở bàn làm việc, Từ Tấn đọc lại lần nữa mật thư thuộc hạ gửi tới, ánh mắt âm trầm. Là Lương Ánh Phương khuyến khích tỷ muội Phó gia đi Trúc Lâm tự, vừa vặn Tịnh Kiệm đại sư khai đàn, Tề lão thái thái, quận vương phi cũng đều đến. Tề Trúc có ý quấy rối bị xuyên thấu, Phó Dung đẩy Tề Trúc rơi xuống nước, Lương Thông cùng Phó Uyển mật đàm, khiến Phó Uyển tâm hồn thiếu nữ động tâm tư, lúc này mới có Phó, Lương hai nhà nghị hôn. Phó Uyển gả ai hắn không để ý, Từ Tấn chỉ muốn biết vì sao Phó Dung lại gặp Từ Yến ở Trúc Lâm tự, không phải năm sau mới gặp sao? Còn có Tề Sách kia, hắn không phải thích Phó Uyển sao, vì sao hai lần cười với Phó Dung? Hắn cười cái gì? "Bùm" một tiếng, Từ Tấn bỗng nhiên đứng dậy, một cước đạp đổ bàn gỗ tử đàn. Hắn nghĩ mãi mà không rõ, đến cùng chỗ nào xảy ra sai sót! Hắn cho rằng nắm rõ nhất thanh nhị sở hướng đi của nàng, cho nên yên tâm để nàng lưu lại ở Ký Châu, để thuộc hạ lưu ý động tĩnh Phó gia, không có nhìn chằm chằm quá chặt, hắn chỉ cần tìm cơ hội trước khi Phó Dung gặp Từ Yến làm cho nàng để bụng với hắn là đủ rồi. Người khác so Từ Yến tốt hơn, thân phận cao hơn Từ Yến, nàng thích hư vinh như vậy, tự nhiên sẽ nghĩ mọi cách chủ động ôm lấy hắn. Chỉ cần hơn một năm, cuối năm sau hắn sẽ nghĩ cách sớm điều Phó Phẩm Ngôn vào kinh giữ chức, khi đó nàng ở ngay dưới mí mắt hắn. Nhưng từ lúc đầu xuân đến nay, mấy tháng này chuyện phát sinh bên cạnh nàng, gần như không có chuyện nào giống tình báo kiếp trước hắn nhận được! Huynh muội Tề Sách động lệch tâm tư, nàng xuyên thấu mưu kế không thể tránh được sinh khí, kiếp trước tại sao không có nhìn rõ? Kiếp trước Tề Sách làm thế nào cưới được tỷ tỷ nàng? Còn có nàng, trong đầu đang nghĩ cái gì, sao lúc mấy người chạm mặt thì nàng không có nhìn Từ Yến, ngược lại nhiều lần nhìn về phía Tề Sách? "Đối diện hai lần, Tề Sách cười, Phó cô nương kinh." Cười là có ý gì? Kinh là có ý gì? Hắn bảo thuộc hạ giải thích rõ ràng, thuộc hạ rất biết tìm từ, "Tề Sách cười đến ôn nhu, Phó cô nương hình như là... Nhìn ngây ngẩn." Nghĩ đến điều này, Từ Tấn chỉ cảm thấy lửa giận lồng ngực cuồn cuộn. Kiếp trước phụ hoàng bởi hắn chậm chạp không chịu đại hôn lòng có bất mãn, hắn không cưới là bởi vì hắn không chạm vào nữ nhân được, cưới liền phải kiếm cớ che giấu, quá mức phiền toái. Hiện tại tốt lắm, đợi nàng mười lăm, hắn liền có thể cưới nàng, 20 tuổi không sớm không muộn, vừa có thể cho phụ hoàng vừa lòng, lại có thể chặn lại những lời đồn thổi lung tung kia. Nàng nhất định là vương phi của hắn, vương phi của hắn, làm sao có thể dây dưa không rõ với người khác? Còn có những sai biệt kia, rốt cuộc là kiếp trước thuộc hạ làm việc bất lực, hay là... Từ Tấn không nghĩ được bất kỳ lý do gì, bất kỳ có thể dẫn tới những biến hóa này lý do! Kiếp trước phái đi tìm hiểu đều là tâm phúc của hắn, loại công sự này, bọn họ không cần thiết lừa hắn, nhưng hiện thực chính là hết thảy bên cạnh nàng lại không giống! Trong cơn giận dữ, lại cũng không ảnh hưởng nhĩ lực của hắn, phát giác có tiếng bước chân bồi hồi ở trước cửa, Từ Tấn có thể tưởng tượng được lo lắng trên mặt Hứa gia. Hai đời cộng lại, hắn đều không có luống cuống như vậy. Đốt thư, Từ Tấn dựa vào trên giường, nhắm mắt dưỡng thần. Ván đã đóng thuyền, lại tức giận cũng không sửa đổi được cái gì, trước mắt quan trọng nhất, là để nàng đem tâm tư đặt tới trên người hắn sớm một chút, lòng ở chỗ hắn, nàng liền sẽ an phận, nàng lại không ngốc, không đi dựa vào đường đường hoàng tử vương gia, mà đi tuyển con cua con tép Ký Châu. "Người tới." Hứa gia vẫn hầu ở bên ngoài lập tức đi vào trong, thật cẩn thận liếc mắt sắc mặt Từ Tấn một cái, thấp giọng hỏi: "Vương gia có gì phân phó?" Từ Tấn nhắm mắt, như thể đang nói chuyện phiếm: "Năm ngoái tiết táo Tín Đô táo thật đẹp, không biết năm nay là quang cảnh gì..." Công sự quấn thân, hắn không thể nhàn rỗi tùy thời có thể đi qua, đi qua lại không nhất định bắt kịp nàng ra ngoài. Nàng ham chơi hiếu động, lại thích ăn táo, năm ngoái đi hái táo, năm nay hẳn là cũng sẽ đi, chỉ trông mong tiết Trung Thu có thể rãnh rỗi, trước tiết hắn không sao vùng thoát ra được. Hứa gia nghe huyền biết nhã ý, vương gia nhà hắn đây là lại nghĩ đi Ký Châu hái "Táo". Trở lại thư phòng của mình, Hứa gia lập tức viết thư thông báo Ký Châu bên kia hỏi thăm tiết táo năm nay cụ thể ngày nào, sớm một chút đưa tới. ~ "Nương, Quan nhi tự đi được rồi!" Phó Dung vui mừng buông tay ra, cao giọng gọi. Trong lương đình mấy người đang ngắm trăng đồng thời nhìn về phía ngoài đình. Mười lăm trăng tròn, trời còn chưa thật tối, mặt trăng rất sớm đã leo lên. Rải đầy ánh trăng bên hồ, Phó Dung váy dài phất phới, khom lưng đỡ lấy Quan nhi vừa qua tuổi sinh nhật không lâu. Quan nhi cũng thông minh, ngoan ngoãn đứng không động, đợi ánh mắt cả nhà đều rơi vào trên người hắn, hắn mới cười khanh khách lại đi về phía trước hai bước, lắc lắc lư lư. Kiều thị sướng muốn điên lên, đi tới ngồi xổm xuống trước bậc thang, vỗ tay gọi con út đi bên này. Quan nhi cũng muốn đi tìm mẫu thân, nhưng hắn vẫn chưa đi vững, càng sốt ruột càng đi không tốt. Phó Dung sợ đệ đệ ngã, ôm tới trong ngực, cười trở về đình, "Quan nhi sớm biết đi như vậy, đều là ta dạy, các ngươi ai cũng không có bồi Quan nhi luyện đi lâu như ta." Phó Thần thấy cái trán nàng đổ đầy mồ hôi, quan tâm nhận lấy đệ đệ, ngoài miệng lại vẫn trêu chọc: "Đúng vậy, phụ thân công vụ quấn thân, mẫu thân quản gia, Uyển Uyển bận rộn thêu đồ cưới, Tuyên Tuyên chuyên tâm đọc sách, ta ra ngoài tập võ, một đại gia đình chỉ ngươi nhàn rỗi, ngươi không bồi đệ đệ ai bồi?" Lời này không phải chỉ đắc tội một người, Phó Dung cười hì hì nhìn về phía tỷ tỷ. Hôn sự của tỷ tỷ cùng Lương Thông đã định ra, tháng 9 sang năm thành thân. Lương gia ngược lại là hi vọng nghênh cưới sớm một chút, người trong nhà không nỡ a, đương nhiên càng trễ càng tốt, mà khi đó Lương Thông hẳn là cũng có chức quan tại thân, cưới vợ xem như song hỷ lâm môn. Phó Uyển gần đây bị trêu ghẹo đã quen, chỉ hơi hơi đỏ mặt, quay đầu đi nhìn cảnh hồ. Kiều thị quở trách Phó Dung một cái. Phó Dung cười ngồi vào bên người phụ thân, nhặt trái quýt lột, lột sẵn hiếu thuận đưa tới trước mắt phụ thân: "Phụ thân ăn một cái, ta biết chọn quýt nhất, quả này là ngọt nhất." Phó Phẩm Ngôn nhận lấy múi quýt, bẻ một mảnh nếm thử, gật đầu nói: "Tàm tạm đi." Phó Dung cười đến càng ngọt, "Phụ thân người xem, ta dạy đệ đệ đi đường, phụ thân có phải nên thưởng ta cái gì hay không?" "Ngươi muốn cái gì?" Phó Phẩm Ngôn dùng ánh mắt ngăn cản thê tử mở miệng, để trái quýt lên bàn. Phó Dung thuận thế tiến lại gần hơn, chống cằm nhìn hắn: "Phụ thân đoán thử?" Đôi mắt nàng sáng ngời trong vắt tràn đầy đều là giảo hoạt, Phó Phẩm Ngôn bất đắc dĩ sờ sờ đầu nữ nhi, "Lại nghĩ đi hái táo? Thôi, năm nay là năm cuối cùng, ta cho ngươi xằng bậy một năm nữa, sang năm đã là đại cô nương, nhất thiết không thể lại nhớ thương đi bên ngoài." Phó Dung ngoan ngoãn đáp ứng. Năm nay trước vui vui vẻ vẻ đi, sang năm lại cầu nữa. ~ Gió thu thổi, tiết táo tới. Táo Tín Đô nổi tiếng ngon ngọt, các triều đại đều là cống phẩm Ký Châu đưa vào trong cung. Dân chúng Tín Đô vẫn lấy làm tự hào, cố ý bố trí tiết hái táo, mỗi năm táo đỏ, từng nhà đều sẽ dẫn đứa nhỏ đi hái táo. Gia đình giàu có đi đỉnh núi nhà mình hái táo thuận tiện thưởng ngoạn cảnh thu, dân chúng bình thường hoặc là đi lên núi hái táo hoang dại, hoặc là đi cây táo trong viện nhà mình. Phó gia không có núi táo, Phó Dung đi là chỗ trồng táo tốt nhất Tín Đô, núi Tê Hà. Cả tòa núi đều là của quan phủ, dùng để trồng cây ăn quả, chọn ra những quả táo Tín Đô cực phẩm đưa vào kinh thành, còn lại liền phân cho các quan viên lớn nhỏ trong thành. Cống phẩm là đại sự, Phó Phẩm Ngôn được đi qua nhìn xem, thuận tiện liền mang theo Phó Thần, Phó Dung, hắn vội chính sự, để hai huynh muội đi dạo bên trong. Hai huynh muội chạy xa không bao lâu, Từ Yến dẫn muội muội Từ Tịch 11 tuổi tới. Sai dịch vội vàng đi bẩm báo Phó Phẩm Ngôn. Phó Phẩm Ngôn vừa đoán liền hiểu được ý đồ hai người đến, gặp mặt thì cười nói với Từ Yến: "Thế Tử là đến hái táo đi?" Từ Yến nhìn xem muội muội, khiêm tốn cười: "Tịch Nhi ham chơi, không biết bá phụ bên này có thể thuận tiện hay không?" "Thuận tiện thuận tiện, Thế Tử cùng huyện chủ tùy ý du ngoạn." Phó Phẩm Ngôn nghiêng người mời hai người vào núi, lại phân phó sai dịch trông giữ ở bên cạnh đi chuẩn bị sào trúc, giỏ trúc giao cho đầy tớ sau lưng Từ Yến. Nhìn theo hai người rời đi, Phó Phẩm Ngôn mới sờ sờ quai râu dưỡng 2 năm, âm thầm buồn bực, vị Thế Tử này trước kia đều gọi hắn là Phó đại nhân, hôm nay sao lại sửa miệng? Bởi vào núi nên muốn cầu cạnh hắn? Không thể a, đừng nói quận vương phủ, chính là người Tề gia nghĩ vào núi đều không cần khách sáo như thế. Lại không biết bên này Từ Yến đoan chính có lễ, bên kia "Trộm táo tặc" không khách sáo lặng yên không một tiếng động chui đi vào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]