Lời vừa dứt, hai người ngoài cửa lập tức cứng đờ, không phản ứng.
Không biết gió có thổi mềm tai tiểu nương tử hay không, nhưng mặt lang quân thì đỏ bừng.
Không thể diễn trò cho người khác xem nữa, hắn kéo tay tiểu nương tử, sải bước vào sân, nhất thời quên mất cánh tay mình còn đang đau, vào phòng, đặt hộp đựng thức ăn và bình rượu xuống, đứng dưới ánh đèn định tiếp tục đôi co với tiểu nương tử, nhưng Ôn Thù Sắc lại thấy chỗ bả vai hắn đã ứa máu, thấm ra cả áo ngoài.
Vết thương này đã được ba bốn ngày, mới cầm máu, nếu có mệnh hệ gì, nàng khó mà thoát khỏi liên can, nàng vội vàng kéo hắn đến bên giường, cởi áo cho hắn: "Lang quân đừng động đậy."
Tạ Thiệu cũng nhìn thấy vết máu, tuy đau nhưng lòng vẫn canh cánh tiểu nương tử, hôm nay nhất định phải bắt nàng cho hắn một câu trả lời rõ ràng, hắn nhìn tiểu nương tử: "Nàng nghĩ kỹ chưa?"
Tiểu nương tử không để ý đến hắn, tiếp tục cởi áo cho hắn: "Để thiếp xem vết thương của lang quân đã."
Nàng không trả lời, hắn tự mình suy diễn: "Nương tử vẫn quan tâm đến ta."
Ôn Thù Sắc chỉ lo lắng cho vết thương của hắn, áo ngoài cởi ra, nàng theo bản năng ném sang một bên, Tạ Thiệu nhanh tay lẹ mắt, cúi người dùng cánh tay bị thương,: "Đừng ném…"
Hắn vừa cúi người vừa dùng sức, vết m.á.u loang lổ trên áo trong càng rõ ràng hơn.
Ôn Thù Sắc nhìn thấy mồ hôi trên trán hắn, vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/3718869/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.