Cảm nhận được sự cứng đờ của lang quân bên dưới, Ôn Thù Sắc mới bừng tỉnh, đầu óc "ong" một tiếng.
Nàng đã làm gì thế này.
Không dám nhìn vào mắt lang quân, nàng đứng dậy khỏi giường, ra vẻ như chưa từng làm gì, núp dưới bóng đèn bên giường, che đi vẻ ửng hồng trên mặt, bình tĩnh nói: "Lang quân nghỉ ngơi sớm đi."
Mẫn Chương xuất hiện rất đúng lúc: "Chủ tử, nước đã chuẩn bị xong."
Tạ Thiệu không đáp, ngây ngốc nằm đó, hồi lâu mới tìm lại được hơi thở của mình, phản ứng lại chuyện vừa xảy ra, lập tức ngồi bật dậy trên giường.
Vừa mới vén chăn lên, ai ngờ tiểu nương tử to gan lớn mật kia lại quay trở lại, vén rèm lên, thò đầu vào: "Lang quân muốn ta hầu hạ không?"
Cơn nóng bừng dồn nén ở bụng vẫn chưa tan, nhìn tiểu nương tử trước mặt vẻ mặt khiêu khích, mặt chàng đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi: "Không cần!"
"Lang quân không cần khách sáo." Tiểu nương tử nói rất chân thành: "Lang quân đã mấy ngày không tắm rửa, đúng là nên tắm rồi, nhưng quân y đã dặn dò, tuyệt đối không được dính nước…" Nghĩ nghĩ, vẫn không yên tâm: "Lang quân bị thương không tiện, ta vẫn nên ở lại hầu hạ lang quân vậy, ta nguyện ý…"
"Ôn Thù Sắc!" Tạ Thiệu như muốn nổ tung.
Câu này cuối cùng cũng có tác dụng, Ôn Thù Sắc không dám nói thêm lời nào, chiếc chân vừa bước vào lại nhanh chóng rụt ra: "Ta đi đây."
Quay người ra khỏi phòng, thực ra mặt nàng cũng đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/3718857/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.