Tạ Thiệu còn chưa lên tiếng, Ôn Thù Sắc đã không vui, phản bác: "Ai nói tửu lượng của ta không tốt, rượu của Túy Hương Lâu, ta uống hai ba bầu cũng không sao, còn cái này…"
Sắc mặt Thanh cô cô thay đổi, vội vàng lên tiếng ngăn cản: "Nương tử…"
May mà Ôn Thù Sắc còn chút lý trí, kịp thời ngậm miệng lại.
Tạ Thiệu cố gắng nén cơn tức đang dâng lên trong lòng.
Nửa đêm bị một con ma men chọc tức đến mức thất khiếu bốc khói, chàng cũng thật là giỏi giang, sắc mặt sa sầm, xoa xoa thái dương đang giật liên hồi, không muốn nhìn thấy cái bản mặt đáng ghét của nàng nữa.
Nàng đâu chỉ là tửu lượng kém, tửu phẩm cũng kém.
Quay người bỏ đi không thèm ngoái đầu lại.
Sao lại đi nữa rồi?
Ôn Thù Sắc sững sờ, trong lòng dù có đắc ý đến đâu, cũng không còn dám mạnh miệng nữa, thong thả đóng cửa sổ lại, sau một hồi náo loạn, bước chân có chút loạng choạng, đầu óc dường như cũng bị chàng làm cho choáng váng.
Đi đến bên giường, ngã vật xuống, Thanh cô cô gọi nàng ở bên ngoài cũng không nghe thấy, ngủ một giấc thật say, đến khi tỉnh lại, đã là mặt trời lên cao.
Cửa phòng tối qua bị nàng cài then, Thanh cô cô không vào được, đã qua lại mấy lần, đến lần cuối cùng, Ôn Thù Sắc nghe thấy tiếng gõ cửa, mới dậy đi rút then cửa.
Thanh cô cô bưng chậu nước vào, lo lắng nhìn nàng: "Nương tử thấy sao rồi, đầu còn đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/3718847/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.