Tạ Thiệu hít một hơi lạnh, cố gắng kéo câu chuyện bị nàng lái sang hướng khác trở lại: "Thật là hồ đồ càn quấy, cô nương nào cơ chứ?"
Kết quả, tiểu nương tử nở một nụ cười muốn tức c.h.ế.t người: "Lang quân quả nhiên thông minh, ta cũng không thể treo cổ trên một cây hồng hạnh bất cứ lúc nào cũng có thể vươn ra ngoài tường được, yên tâm, ngày mai ta sẽ đi tìm."
Vẫn chưa hết, nàng còn vui mừng nói: "May mà lang quân là một người quân tử, từ khi thành thân đến nay, ta vẫn còn trong sạch, tuy bị gặm mất hai miếng, nhưng cũng không ảnh hưởng gì, ta coi như là bị mèo con l.i.ế.m miệng, cũng không thiệt thòi…"
Tạ Thiệu cả đời này chưa từng trải qua cảm giác hoa mắt chóng mặt, tiểu nương tử trước mặt thật lợi hại.
Chỉ cảm thấy lồng n.g.ự.c như muốn nổ tung, phải ăn tươi nuốt sống nàng mới hả giận.
Mà tiểu nương tử đối diện nói xong, dường như cũng ý thức được lời này có vẻ không ổn, vội vàng im bặt, ánh mắt lén lút liếc nhìn lang quân.
Quả nhiên, sắc mặt chàng như mây đen, u ám, đáng sợ hơn bất kỳ lần nào, có thể thấy là thật sự tức giận rồi.
Người thức thời mới là tuấn kiệt, nếu tiếp tục ở lại, e là thật sự sẽ chịu thiệt, nàng chậm rãi rụt đầu lại.
Quay người chạy vào sân.
Tiếng bước chân của lang quân nhanh chóng vang lên từ phía sau, Ôn Thù Sắc xách váy, hai chân chạy như bay, nhưng khoảng cách giữa hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/3718846/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.