Lời còn chưa dứt, Ôn đại gia không nhịn được nữa, đứng dậy tát một cái vào mặt bà ta: "An thị ở Phượng Thành cũng coi như là nhân vật lớn, ta muốn hỏi An gia lão gia xem, là dạy dỗ nữ nhi thế nào, mà lại dạy ra thứ đồ tham lam thế này?"
—
Lúc Ôn Thù Sắc rời đi, đại phòng Ôn gia đã gà bay chó sủa.
Ngồi trên xe ngựa, Thanh cô cô còn thở dài: "Đại gia sao lại nổi giận lớn như vậy?"
"Đại bá khi nhỏ bị song thân vứt bỏ, so với người khác càng hiểu rõ tình thân khó khăn, chính vì ông ấy không phải con ruột của tổ mẫu, ân tình nuôi dưỡng này, gánh vác cũng nặng hơn cha cháu, An thị lần này đã chạm vào điểm mấu chốt của ông ấy."
Bản thân nàng cũng không có tâm trạng quản đại phòng, lời đã nói rõ ràng rồi, sau này nhị phòng có khá giả hơn nữa, có lời nói hôm nay, cũng không còn mặt mũi nào tới cửa nữa.
Mỗi người tự sống cuộc sống của mình là tốt nhất.
Trở về nhà, Ôn Thù Sắc không đi đâu, chờ vị đô úy hầu của nàng trở về.
Nhưng mà chờ mãi, chờ tới lúc mặt trời chưa lặn, chờ tới lúc trời tối, trăng lên cao cũng không thấy người trở về.
Thanh cô cô thấy nàng ngồi trên ghế bành, đầu gật gù mấy lần, khuyên nhủ: "Nương tử đi ngủ đi, nô tỳ đợi, nếu cô gia trở về, nô tỳ sẽ gọi nương tử…"
Đêm qua vốn đã không ngủ ngon, thật sự không chịu nổi nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/3718843/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.