Tâm can như bị kim châm, vừa tê vừa đau.
Từ khi thành thân, ngoài đêm tân hôn kinh ngạc khi nhìn thấy đối phương, hai người chỉ cãi nhau một lần, những ngày sau chung sống đều rất hòa thuận, đặc biệt là sau khi trải qua một phen sóng gió, chàng đối với nàng gần như là có cầu tất ứng.
Ngày thường chỉ cần nàng gọi chàng một tiếng "Lang quân", đáp lại nàng chắc chắn là một câu "Tiểu nương tử" hoặc "Nương tử".
Đột nhiên lạnh nhạt, nhất thời nàng còn chưa quen.
Lại nhìn bóng lưng rời đi phía trước, tựa như muốn cùng nàng mỗi người một ngả, từ nay về sau như người xa lạ.
Nhưng những lời đêm qua, là do chính miệng nàng nói ra, nàng chê chàng nghèo hèn, mỉa mai chàng vô dụng, từng câu từng chữ đều đ.â.m vào tim chàng, chàng còn bằng lòng quay về, đã là không tệ rồi. Ôn Thù Sắc làm như không thấy sự lạnh nhạt của chàng, tiếp tục đuổi theo, "Lang quân còn chưa dùng bữa phải không? Thiếp đã bảo Thanh cô cô giữ lại hết rồi, thiếp sẽ đi lấy cho chàng…"
"Đa tạ, không cần." Một câu nói ngắn gọn, người cũng không quay đầu lại.
Đây là không muốn nói chuyện với nàng nữa rồi.
Ôn Thù Sắc không nói thêm gì nữa, yên lặng đi theo phía sau chàng.
Những chiếc đèn lụa đêm qua, Ôn Thù Sắc không bán nữa, đều treo trong sân, đặc biệt là chính viện, đèn đuốc so với hôm qua sáng sủa hơn rất nhiều.
Hai người một trước một sau đi trên hành lang, im lặng suốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-lam-quan-cua-phu-quan-an-choi-trac-tang/3718840/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.