Vào tháng tám, Cố Dĩ Di đã phục hồi chức năng trong bệnh viện hơn 20 ngày, sau khi vết thương trên bụng hoàn toàn lành lại và tất cả các chỉ số thể chất cũng như tiến độ phục hồi đều đạt như mong đợi, cô hỏi bác sĩ về chuyện xuất viện.Bác sĩ điều trị khám sức khỏe toàn diện cho cô, rồi trao đổi một chút với người nhà là Yến Quy, bởi vì cô đã có thể xuất viện nên làm thủ tục xuất viện.Sáng ngày 15 tháng 8, Yến Quy đưa Cố Dĩ Di ra khỏi bệnh viện, lúc đầu Nhậm Du Nhiên và Hạ Chi Tinh cũng nói rằng sẽ đến đón cô, nhưng Cố Dĩ Di đã từ chối, nói với hai người họ, người nên đi làm thì đi làm, người đi chạy thông cáo thì đi chạy thông cáo, chỉ là xuất viện mà thôi, đừng biến nó thành nơi thu hút đám đông.Nghĩ tới Cố Dĩ Di vừa xuất viện liền về nhà nghỉ ngơi, Nhậm Du Nhiên cũng bỏ đi ý định trong đầu, chỉ nói rằng cho cô được nghỉ phép vài ngày nữa, để cô hoàn toàn nghỉ ngơi thật tốt rồi đi làm lại.Nội dung cuộc gặp mặt trước đây của Yến Quy và Phạm Truy, nàng không hề nói cho ai biết, kể cả Cố Dĩ Di. Bây giờ nàng còn một chuyện cần điều tra rõ ràng, trước khi chưa hoàn toàn nắm chắc được tất cả chân tướng, nàng không định nói chuyện này cho người khác biết.Nàng vẫn giao chuyện điều tra cho Phạm Truy, thân phận của nàng có rất nhiều chuyện bị hạn chế, Phạm Truy lại không có nhiều lo ngại như vậy, có thể sử dụng một số thủ đoạn phi thường. Mà lần này Phạm Truy cũng không làm nàng thất vọng, bỏ ra hai mươi ngày đã tìm hiểu được thông tin mà nàng muốn.Sau khi về đến nhà, Cố Dĩ Di thay giày rồi lao vào ném mình lên sô pha, hít một hơi thật sâu, ngửi được mùi quen thuộc trong nhà, cảm thán nói: "Vẫn là ở nhà tốt hơn! Em không muốn ngửi mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện một lần nữa!"Yến Quy cất túi xách của hai người, đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, vỗ đùi cô một cái rồi nói: "Nhớ kỹ lời em nói, sau này cẩn thận một chút, đừng để mình lại bị đưa vào bệnh viện!"Biết được nàng lại muốn nhân cơ hội "dạy dỗ" cô, Cố Dĩ Di tức giận nhìn nàng, nói: "Biết rồi, biết rồi! Những lời này đã nói đi nói lại trong một tháng rồi! Chị còn chưa nói chán à!"Yến Quy nhéo mũi cô nói: "Chưa nói chán! Chị phải không ngừng nhắc nhở em!"Cố Dĩ Di đưa tay vuốt ve tay nàng, lật người lại, đôi chân dài gác lên người nàng, hai tay ôm lấy cổ nàng: "Cô Sở Ngôn, mong cô xem lại vị trí của mình, cô là vợ tôi, không phải mẹ tôi!"Yến Quy buồn cười nhìn cô, cúi người hôn lên môi cô: "Bởi vì là vợ của em, nên mới phải không ngừng nhắc nhở em!"Cố Dĩ Di liếc mắt.Yến Quy vòng tay ôm eo cô, gối đầu lên vai cô nói: "Em phải nhớ cho kỹ, em là người có vợ! Sau này, trước khi đi làm chuyện gì nguy hiểm, cũng phải nghĩ đến chị trước."Cố Dĩ Di ngơ ngẩn trong vòng tay của nàng, cảm thấy nàng đang sợ hãi, đôi tay ôm cổ nàng càng ôm chặt. Cô biết tâm trạng của Yến Quy, cũng biết cô đang sợ điều gì, nhưng thật ra bọn họ đều hiểu, bây giờ họ không thể nói ra bất kỳ lời hứa nào.Bọn họ là cảnh sát, tuổi vẫn còn trẻ, đều đang công tác ở tiền tuyến, chức vụ cao đồng thời cũng phải gánh vác trọng trách lớn, có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Đúng là có người khi ngồi vào cương vị của các cô, cũng đã không thể nào ra hiện trường và chỉ làm công việc quản lý, chỉ huy. Nhưng đây không phải là mục tiêu của bọn họ, họ chọn nghề này, chọn cương vị này, dốc sức liều mạng làm việc chăm chỉ, không phải để đạt được một chức vụ cao dưỡng lão!Bởi vậy, trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng, bây giờ họ không thể nào cho nhau một lời hứa "chắc chắn", Yến Quy nghĩ đến chuyện trước đây liền cảm thấy sợ hãi, khi "không chắc chắn" như thế này.Tuy rằng tạm thời không thể đưa ra một lời hứa bình an vĩnh viễn, nhưng bọn họ có thể đưa ra một lời thề tình yêu vĩnh cửu. Cố Dĩ Di đỡ vai Yến Quy, sau đó cúi đầu hôn lên môi nàng. Một nụ hôn từ nhẹ nhàng đến mãnh liệt, như một lời thề non hẹn biển, rồi dần dần rơi vào biển tình sâu thẳm.Lúc trước ở bệnh viện, Cố Dĩ Di đang dưỡng thương và hồi phục chức năng, bọn họ đã nhịn quá lâu, bây giờ cuối cùng cũng về nhà, không cần nhịn nữa, có thể làm bất cứ lúc nào.Yến Quy ôm người trong lòng, vừa cắn tai cô vừa nói: "Buổi chiều chị, phải ra ngoài một chuyến.""Ừ." Trong đôi mắt đào hoa của Cố Dĩ Di đầy hơi nước, ý thức mơ hồ nói: "Chuyên tâm một chút!"Vì vậy Yến Quy không nghĩ tới chuyện khác nữa, chỉ chuyên tâm vào chuyện trước mặt.Từ phòng khách đến phòng tắm, sau đó trở lại giường, quấn quýt nhau ngay cả cơm trưa cũng không ăn, sau khi kết thúc hai người ôm nhau ngủ.Nếu không phải Yến Quy nhắc tới cuộc hẹn với Phạm Truy, có lẽ nàng sẽ ngủ đến tối. Bốn giờ chiều, Phạm Truy gọi điện đến, Yến Quy thức dậy bắt máy nhưng vẫn còn mơ mơ màng màng."Chị Ngôn? Chị đang ngủ à?" Phạm Truy bối rối liếc nhìn đồng hồ: "Không phải chị nói quán cà phê à? Chị quên rồi?""Mấy giờ rồi?""Bốn giờ rồi chị gái của tôi ơi!"Yến Quy đột nhiên mở mắt ra, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, nàng ngồi dậy, nói một cậu: "Tôi đến ngay."Cuộc điện thoại và hành động của nàng đều không đánh thức Cố Dĩ Di, xem ra cô thật sự rất mệt mỏi. Yến Quy nhặt quần áo vương vãi trong phòng ngủ, thay nội y mới, sau khi rửa mặt qua loa thì mặc quần áo đi ra ngoài.Trước khi ra ngoài, nàng còn để lại một mảnh giấy nhắn cho Cố Dĩ Di trên đầu giường, nói cho cô biết mình đi đâu, gặp ai và khi nào sẽ quay lại, bảo cô sau khi tỉnh dậy mà đói thì gọi đồ ăn bên ngoài, ngoan ngoãn ở nhà chờ nàng về.Yến Quy vội vàng đi đến quán cà phê, Phạm Truy đang buồn chán uống cà phê, nhìn thấy nàng thì nhanh chóng vẫy tay, nhưng dáng vẻ tươi cười đột nhiên ngưng lại sau khi cô ngồi xuống đối diện, ánh mắt lập tức đảo sang bên khác.Yến Quy cho rằng anh ta để ý chuyện mình quên thời gian, nói xin lỗi: "Buổi chiều ngủ một giấc, vô tình ngủ quên mất."Phạm Truy liếc nhìn nàng, mở miệng nói lại thôi.Yến Quy kinh ngạc hỏi: "Sao vậy?"Phạm Truy giơ ngón tay chỉ vào cổ mình, sau đó nhướng mày với Yến Quy.Yến Quy nhận ra điều gì đó, lấy điện thoại ra soi camera trước lên nhìn vào cổ mình, một vết dâu tây đỏ tươi nổi bật trên làn da trắng nõn của nàng, đặc biệt khiến người ta dễ dàng nhìn thấy.Phạm Truy nhấp một ngụm cà phê, nói: "Thật ra...... chúng ta có thể đổi sang ngày mai......" được lắm, trước đó anh ta còn thắc mắc tại sao người luôn đúng giờ như Sở Ngôn lại đột nhiên quên thời gian, thì ra là đang...... Haizz, sao không nói sớm, nếu nói sớm là anh ta đã chủ động đổi sang ngày mai rồi ngày mai hắn sẽ chủ động thay đổi khi chúng ta nói chuyện sớm!Yến Quy im lặng một lúc, nàng vội vàng ra ngoài, không để ý tới dấu vết trên cổ lại rõ ràng như vậy, không thì sao lại không che đi chứ."Khụ. Không cần đổi thời gian, tôi đang nóng lòng muốn biết kết quả." Yến Quy ngồi ngay ngắn ở đó mặt không thay đổi, dấu vết trên cổ nàng có cũng có rồi, nàng và Cố Dĩ Di đã có mối quan hệ hợp pháp là vợ chưa cưới rồi, cũng không phải chuyện gì đáng xấu hổ.Phạm Truy vội vàng giao lại những thứ đã chuẩn bị cho nàng, nói: "Tống Hoà Ngọc cũng không phải là người cứng rắn, em vừa hù doạ một chút đã nói hết ra."Yến Quy cầm lấy túi tài liệu, mở ra lấy thứ bên trong ra, nội dung trên ba tờ giấy A4 đều là viết tay, mỗi tờ đều có chữ ký của Tống Hoà Ngọc, cũng đã ấn dấu tay của mình. Ngoài ra, còn có một chiếc bút ghi âm, Yến Quy lấy ra nghe mấy câu, tất cả đều là khẩu cung của Tống Hoà Ngọc."Cậu đã làm gì vậy? Không có hành động gì quá đáng chứ?" Tính hợp pháp của bằng chứng vẫn rất quan trọng, Yến Quy không hy vọng sau này cần tới, Tống Hoà Ngọc lại thay đổi khẩu cung."Em làm việc thì chị cứ yên tâm, em chỉ hù doạ hắn ta hai câu, nhất thời không biết phải làm sao, còn nói cho hắn ta biết rằng tiếp tục che giấu, sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta diệt miệng, nhưng nếu thành thật thú nhận thì có thể xin giúp hắn ta làm nhân chứng bảo hộ."Yến Quy liếc mắt nhìn anh ta một cái rồi nói: "Cậu còn hứa hẹn thay cảnh sát."Phạm Truy nhếch miệng cười: "Haizz, đi theo chị Ngôn quá lâu, có thể đưa ra hứa hẹn gì em đều biết!"Yến Quy đọc nhanh như gió, nhanh chóng xem bản thú nhận của Tống Hoà Ngọc một lần, hai năm trước, hắn ta được lệnh của chủ tịch Khoa học Công nghệ Thành Tri đi hội chẩn cho một vị cảnh sát, còn có các bác sĩ khác và chuyên gia tâm lý học nổi tiếng đi cùng hắn ta.Lúc đó, ông chủ của hắn ta đã yêu cầu rằng, khi hắn ta hội chẩn và điều trị cho vị cảnh sát này, lợi dụng sự hiểu biết về dược liệu và máy móc điều trị của hắn ta, để bóp méo một phần ký ức của vị cảnh sát đó.Về nội dung của phần ký ức này, Tống Hoà Ngọc cũng đã viết rõ ràng, là về tình cảm của vị cảnh sát này, ký ức bị xóa chỉ là lệnh để cô quên đi người mình yêu, người này tên là Sở Ngôn.Phương pháp xóa trí nhớ cũng đã được viết ra, nhưng không chi tiết lắm, bởi vì đây thuộc về chuyên môn của Tống Hoà Ngọc, là miếng ăn của hắn ta, không phải bệnh nhân và gia đình của họ thì cần phải giữa bí mật. Phạm Truy không làm khó hắn ta, nếu phần này quan trọng thì sau này cảnh sát gọi Tống Hoà Ngọc đến, đương nhiên sẽ yêu cầu hắn ta bổ sung nội dung chi tiết, lúc đó cảnh sát sẽ có biện pháp bảo mật lời khai của nhân chứng.Yến Quy đặt bản thú nhận của Tống Hoà Ngọc lên bàn, nàng chống khuỷu tay lên bàn, nhíu mày mệt mỏi, trông tâm trạng thật sự không tốt.Phạm Truy quan sát nét mặt của nàng, anh ta biết nội dung lời khai, trong lòng cũng biết là một đả kích lớn đối với Yến Quy.Yến Quy thực sự đã nghi ngờ từ lâu về việc mất trí nhớ của Cố Dĩ Di là do có người can thiệp, nhưng trước đó nàng chưa từng nghi ngờ người đó, cho dù cô rất đáng bị nghi ngờ nhưng Yến Quy không muốn nghi ngờ tình cảm của cô.Nhưng bây giờ, khi bằng chứng đã bày ra trước mắt nàng, nàng không thể không nhìn thẳng vào sự thật.Yến Quy không nói gì một lúc lâu, Phạm Truy cũng không nói lời nào, chỉ lặng lẽ cùng nàng tiêu hóa tâm trạng phức tạp. Đợi điều chỉnh được tâm trạng của mình, Yến Quy đề nghị đưa Phạm Truy đi ăn tối, sau đó sắp xếp một nhiệm vụ mới cho anh ta."Chị bảo em liên lạc với H?" Phạm Truy ngậm chiếc đũa, khó hiểu nhìn Yến Quy.Yến Quy 'ừ' một tiếng, nói: "Tìm cách tiếp cận cô ta, dùng những chủ đề mà cô ta cảm thấy hứng thú, sau đó lừa cô ta ra gặp mặt. Chỉ cần hẹn thành công, thời gian và địa điểm đều do cô ta quyết định, sau khi xác định xong thì cậu nói cho tôi biết, sau đó cậu không cần nhúng tay vào."Phạm Truy hiểu ý của nàng, hỏi: "Chị lại định hành động một mình?""Tôi có chuyện muốn nói với cô ta."Phạm Truy có chút không hiểu: "Không phải, chúng ta vẫn chưa điều tra được danh tính của Lão Quỷ sao? Sao lại muốn hẹn H? Chị định xúi giục cô ta? Hơn nữa, làm sao chị biết em có thể liên lạc với H?""Năm đó các cậu qua lại thân thiết, T có thể dễ dàng tìm được cô ta, cậu đương nhiên cũng có thể! Cô ta rất giỏi thiết lập địa chỉ IP giả, không bao giờ sợ việc các cậu liên lạc với cô ta sẽ bị lộ tung tích. Trong mắt các cậu, cô ta là một cô gái vô danh tiểu tốt, ngoại trừ giúp đỡ những người tên các chữ cái có quan hệ tốt, thì đến bây giờ cô ta cũng chưa từng ra tay giết người, cho nên mấy năm nay cậu luôn giữ kín thông tin liên lạc của cô ta phải không?"Phạm Truy mím môi gật đầu: "Chị Ngôn, cô ấy thật sự không phải là người xấu......"Yến Quy không để ý đến lời nói của anh ta, nói: "Cụ thể là cậu không cần phải xen vào, cứ làm theo lời tôi nói là được! Làm ơn!"Phạm Truy do dự một lúc, cuối cùng cũng đồng ý với nàng, nhưng vẫn khuyên nàng không nên hành động một mình, ít nhất cũng phải nói chuyện này cho Cố Dĩ Di và Nhậm Du Nhiên biết.Yến Quy 'ừ' một tiếng, nhưng không đưa ra câu trả lời rõ ràng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]