Một tiếng vang thật lớn vọng lại, Phỉ Lệ lại xuất hiện trước mắt đám người Cửu Ngân một lần nữa. Mà tòa cung điện xa hoa vừa nãy còn đang ở đây đã hóa thành tro bụi, tan đi trong không khí, chỉ còn lại một mình Phỉ Lệ lơ lửng trên không trung một cách ngạo mạn. Ánh mắt nàng mông lung, nhìn về nơi xa nào đó không rõ khiến người ta có cảm giác cô tịch và trống vắng ăn sâu vào xương tủy. Cảm giác như nàng lúc nào cũng có thể biến mất càng ngày càng mãnh liệt.
Người Cửu Ngân xuất hiện bên cạnh Phỉ Lệ rất nhanh. Hắn ôm chặt thân thể nhỏ nhắn gầy yếu của Phỉ Lệ vào lòng. Hắn không thể tưởng tượng được cảm giác gần như biến mất này lại xuất hiện trên người Phỉ Lệ. hắn tuyệt đối không thể chấp nhận được khản năng này.
"Đừng đi, Phỉ Lệ, đừng đi, đừng bỏ ta lại." Giọng nói hơi nghẹn ngào của Cửu Ngân vang lên bên tai Phỉ Lệ khiến nàng bừng tỉnh khỏi sự thất thần. Nàng hoảng hốt nhìn nam tử yếu đuối trước mắt mình. Cửu Ngân trong mắt nàng luôn là yêu nghiệt kiêu ngạo, lúc nào thì nam tử yêu nghiệt này biết dùng cái giọng tủi thân đó mà nói những lời cầu xin vậy? Rốt cuộc nàng đã làm sai cái gì? Nàng nhìn Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương ở phía xa cũng đang rơi lệ đau thương, dường như có rất nhiều chuyện đã khác trước rồi.
Không phải nàng trốn tránh thì có thể giải quyết được! Nàng dường như cần phải cân nhắc thật tốt một chút xem tình cảm giác nàng và bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-di-gioi-xinh-dep/1596564/quyen-3-chuong-247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.