Chương trước
Chương sau
Editor: Cẩm Băng Đơn.
"Phỉ Lệ, nàng đừng đi lung tung đấy, chờ ta trở lại." Cửu Ngân nhanh chóng biến mất phía chân trời, chỉ còn lại thanh âm dịu dàng vọng lại. Ngay sau đó Lang Sâm cũng tới bên cạnh Phỉ Lệ, kéo cánh tay của Phỉ Lệ châm một cái.
"Lang Sâm, ngươi làm gì thế?" Phỉ Lệ kinh ngạc nhìn hành động của Lang Sâm, nếu không phải biết rằng Lang Sâm sẽ không làm hại mình, nói không chừng nàng đã mở miệng mắng to rồi, không biết là nàng rất sợ đau à? Lại còn cầm kim châm nàng.
"Đây là kỹ năng thiên phú của gia tộc ta, thông qua huyết khế này ta có thể biết được nàng có an toàn hay không? Mặc dù nơi này là địa bàn của chủ nhân cai quản, nhưng dù sao nó vẫn là Thâm Uyên, cho nên ta không thể an tâm được." Lang Sâm cấp tốc niệm chú ngữ, sau đó một cái ký hiệu nho nhỏ bay ra từ trong ngực Lang Sâm, rất nhanh liền ẩn vào vết thương vừa mới bị tạo ra của Phỉ Lệ, tạo thành một con rắn nho nhỏ màu xanh lá cây, uốn lượn sống động trên cánh tay Phỉ Lệ.
"Lang Sâm, cái vật nhỏ này chính là ngươi?" Phỉ Lệ tò mò nhìn con rắn nhỏ màu xanh lá trên cánh tay trái, thật sự là rất đáng yêu, toàn thân đều là màu xanh lá cây, ngay cả mắt cũng là màu xanh lá cây.
"Ách…! Là Tinh Thần Thể của ta, chủ nhân còn có việc, ta đi trước." Lang Sâm vốn còn muốn nói vài lời, nhưng nhìn ánh mắt tinh quái của Phỉ Lệ, nhất thời da gà nổi toàn thân, không có biện pháp, tinh thần thể của từng người trong gia tộc hắn đều là xà, chỉ là bản thể của từng người lại không giống nhau, mà bản thể của hắn vừa vặn chính là Minh xà độc nhất trong Thâm Uyên, ban đầu nếu không phải là nhờ vào Tinh Thần lực cường hãn của bộ tộc Thái Cách Nhĩ, còn có thể trạng, nói không chừng hắn đã bị Minh xà nuốt chửng rồi, Minh xà không hổ là một trong những ma thú cường hãn tồn tại trong Thâm Uyên, mà Minh xà định ăn hắn lại chính là Minh xà Hoàng.
Cho nên sau khi cắn nuốt toàn bộ, tinh thần lực của hắn tăng vọt, mà thực lực theo đó cũng tăng lên, mặc dù mấy chiến tướng khác bên chủ nhân không nói gì. Nhưng cũng đều ngầm hiểu, trong mấy người đó, trừ Kim Ưng có thể khắc chế Lang Sâm ở phương diện tốc độ ra, thì những người còn lại không phải là đối thủ của hắn, có lẽ ngay cả Cửu Ngân cũng không biết rõ thực lực chân chính của Lang Sâm, dù sao Minh xà cường hãn vẫn còn đó, mà thực lực của Lang Sâm lại không hề kém, cho nên có người suy đoán rằng thực lực của Lang Sâm có lẽ đã bằng với Cửu Ngân.
"Thật là, ta chỉ là muốn nhìn hắn hóa ra bản thể một lát mà thôi, lại chạy nhanh như vậy." Phỉ Lệ bất mãn nhìn Lang Sâm đã không thấy bóng dáng đâu, đành phải nhìn con rắn nhỏ ở trên cánh tay, thật sự rất đáng yêu! Trước kia nàng cứ nghĩ rằng rắn rất đáng sợ, nhưng nhìn chú rắn nhỏ này, Phỉ Lệ đột nhiên cảm thấy thật ra thì rắn vẫn rất đáng yêu, dĩ nhiên với điều kiện tiên quyết là nó nho nhỏ mà thôi.
"Tiểu thư Phỉ Lệ, chúng ta trở về thôi!" Bích Lệ đột nhiên xuất hiện trước mặt Phỉ Lệ, vẻ mặt vẫn băng lãnh như cũ, chỉ là dịu dàng trong mắt nàng vẫn bị Phỉ Lệ thấy được, Phỉ Lệ cười vui vẻ ra ngoài mặt, cũng là một người dịu dàng, mặc dù nàng không biết thân phận của Bích Lệ, nhưng nàng đâu phải con ngốc, Cửu Ngân an bài nàng ta đến bên cạnh mình, hơn nữa lúc trước ở trong phòng, có hành động vượt khuôn. Nên cũng không khó để nhận ra thân phận của Bích Lệ, nàng ta tuyệt đối không thể chỉ đơn giản là một thị nữ như vậy được.
"Tại sao Ti Lệ không đến?" Phỉ Lệ không hỏi gì nhiều. Dù sao chuyện nên biết sẽ được biết, nàng cũng không phải là một người hay tò mò.
"Ti Lệ đang chuẩn bị bữa trưa cho tiểu thư, tiểu thư, Bích Lệ mạn phép lắm mồm nói một câu." Bích Lệ nhìn thẳng Phỉ Lệ, nàng không phải kẻ ngốc nên tự nhiên biết vị tiểu thư này quan trọng với Cửu Ngân đại nhân như thế nào, thậm chí ngay cả nàng cũng điều động đến bên này, nàng không phải Lệ Ti, cũng không phải là một thị nữ bình thường ở Thâm Uyên, nàng là ám vệ bí mật dưới trướng Cửu Ngân đại, chưa từng có người nào biết đến sự tồn tại của các nàng, mà nàng cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu người, nàng chỉ biết Cửu Ngân đại nhân có một nhóm thủ hạ rất lợi hại, thực lực của bọn họ không hề thua kém với các chiến tướng bên cạnh Cửu Ngân đại nhân bao nhiêu.
"Ừ ừ! Cái gì?" Phỉ Lệ kinh ngạc nhìn Bích Lệ một cái, bởi vì nàng có thể cảm nhận được Bích Lệ có ý tốt, chỉ là nàng lại rất kinh ngạc ánh mắt cảnh giác trong mắt Bích Lệ, hiển nhiên là trong Thâm Uyên có một số việc tựa hồ không nằm trong lòng bàn tay của Cửu Ngân, có lẽ dù có nằm trong tay Cửu Ngân đi nữa, nhưng vẫn có người sau lưng hắn làm chút chuyện mờ ám chẳng hạn! Những thứ này Cửu Ngân đã nhận ra, nếu không Lang Sâm cũng sẽ không sử dụng huyết khế kia.
"Nếu như không có người cùng đi, tiểu thư tốt nhất đừng đi lại một mình trong Thâm Uyên, dĩ nhiên là không tính Ti Lệ, ý ta nói là có Cửu Ngân đại nhân hoặc là chiến tướng Lang Sâm đi cùng người ấy, hoặc là ta. Tất nhiên là mấy vị chiến tướng khác cũng có thể. Trừ những người lần đó ra, thì tiểu thư tốt nhất nên thận trọng cảnh giác với những kẻ khác." Bích Lệ chăm chú nhìn Phỉ Lệ, chỉ với dung nhân này của Phỉ Lệ, nếu để Đạt Phỉ thấy, nhất định sẽ xảy ra chuyện xấu, hiện tại đột nhiên Thâm Uyên lại hỗn loạn, hiển nhiên là có người cố ý làm, chỉ là lần này không biết nàng ta sẽ làm cái gì mà thôi.
"Ừ! Ta hiểu." Phỉ Lệ gật đầu, xem ra Thâm Uyên không yên bình như vẻ bề ngòai, chỉ là không biết tại sao Bích Lệ lại dặn nàng như vậy, chẳng lẽ chỉ vì nơi này là Thâm Uyên, khắp nơi nguy hiểm rình rập, hay là vì nguyên nhân khác, Phỉ Lệ chìm trong suy nghĩ.
Mặc dù nàng không biết rốt cuộc Cửu Ngân có thân phận như thế nào, nhưng vô luận là Lạp Mạc Nhĩ hay là Kỳ Dương cũng không muốn nàng tiếp xúc với Cửu Ngân, tại sao lại như vậy? Từ giọng điệu nói chuyện của 3 người bọn họ, xem ra bọn họ chẳng xa lạ gì nhau, hơn nữa lại là người quen đã lâu, vậy tại sao 2 người kia lại không muốn mình tiếp xúc với Cửu Ngân. Xem ra đáp án chính là trong Thâm Uyên này, bởi vì vẻ mặt Bích Lệ cũng hẳn là vì nguyên nhân này.
"Vậy được rồi! Mời tiểu thư đi theo ta! Tài nấu nướng của Ti Lệ không tồi, hi vọng tiểu thư sẽ thích." Lúc Bích Lệ nói đến Ti Lệ, vẻ mặt cũng nhu hòa không ít, hiển nhiên là do nàng rất thích nha đầu đó.
Chẳng qua là cảm tình của Bích Lệ có chút kín đáo, không biết nên biểu đạt như thế nào, cho nên mới khiến cho người ta có cảm giác cả người nàng đều lạnh như băng, không dễ ở chung.
"Thế hả? Vậy ta sẽ chờ để thưởng thức." Miệng của Phỉ Lệ đã bị Lạp Mạc Nhĩ và Lợi Nhã dưỡng đến mức quá kén chọn rồi, thức ăn tầm thường căn bản không thể lọt vào miệng của nàng, bây giờ Bích Lệ lại nói tài nấu nướng của Ti Lệ không tệ, nàng dĩ nhiên không thể bỏ qua, hơn nữa trên người Ti Lệ có mùi thơm ngòn ngọt như điểm tâm, Phỉ Lệ cực kỳ thích mùi thơm này.
"Ơ kìa! Đây không phải là phòng giặt đồ của Ti Lệ ư? Không ngoan ngoãn mà ở phòng giặt đồ của ngươi, lại dám xuất hiệnở Phượng điện, có phải không muốn sống nữa hay không." Một giọng nữ bén nhọn vang lên ngoài cửa Phượng điện, theo sau còn có 5 thị nữ cầm mấy thứ này nọ, chỉ là biểu tình kia lại cao cao tại thượng, trông thật thái quá. Mà Ti Lệ bị người ta khi dễ chỉ đành lủi vào trong góc, một chân có tia máu nhàn nhạt thấm ra noài quần áo. Chỉ là Ti Lệ vẫn như cũ cắn môi dưới của để không kêu rên ra thành tiếng, quật cường nhìn thị nữ trước mắt.
"Cửu Ngân đại nhân cho ta tới Phượng điện." Ti Lệ quật cường nói, Bỉ Lý Tạp là thị nữ thiếp thân của tiểu thư Đạt Phỉ, ai ở Dẫn Phượng cũng biết cái danh hống hách của nàng ta, ỷ vào tiểu thư Đạt Phi sủng ái, cho nên các thị nữ ở Dẫn Phượng cung thấy nàng ta đều phải nhường nhịn ba phần, hơn nữa nàng ta lại là người hay gây chuyện thị phi, cho nên nhân duyên cũng kém cỏi nhất Dẫn Phượng cung, tất cả mọi người đều đang chờ đến ngày nàng ta sa cơ.
"Hừ! Chỉ bằng ngươi, lại dám vọng tưởng nhìn thấy Cửu Ngân đại nhân, cả người của Dẫn Phượng chả biết tiểu thư Đạt Phỉ chính là Ma Hậu tương lai, mà Phượng điện sớm muộn cũng sẽ là của tiểu thư mà thôi." Bỉ Lý Tạp khinh thường nhìn Ti Lệ đang núp ở một góc, cả Dẫn Phượng cung nàng ghét nhất chính là Ti Lệ, tại sao con nhãi ngu ngốc này lại được chiến tướng Lang Sâm đối xử tốt đến thế? Cũng không nhìn lại xem mình là ai, lại dám vọng tưởng quyến rũ chiến tướng Lang Sâm, thật là không biết tự lượng sức mình.
"Không đời nào, chủ nhân của Phượng điện là tiểu thư Phỉ Lệ, không phải tiểu thư Đạt Phỉ." Ti Lệ lớn tiếng phản bác, mặc dù mới biết với Phỉ Lệ không lâu, nhưng nàng vẫn có thể cảm thấy tiểu thư Phỉ Lệ là người rất tốt, hơn nữa Cửu Ngân đại nhân cũng rất thích tiểu thư Phỉ Lệ, không phải sao? Tiểu thư Đạt Phỉ mới không phải là Ma hậu, Ma Hậu nhất định là tiểu thư Phỉ Lệ.
"Ngươi nói cái gì? Phỉ Lệ là ai?" Bỉ Lý Tạp vọt tới trước mặt của Ti Lệ, Phượng điện lại có chủ nhân, đây là chuyện gì, tại sao nàng lại không biết, ai có thể nay trước mắt tiểu thư Đạt Phỉ mà đi vào Phượng điện. Không được, nàng phải báo tin tức này ngay cho tiểu thư mới được.
"Ta là ai? Có quan hệ gì với ngươi sao?" Giọng nói Phỉ Lệ nhàn nhạt vang lên sau lưng Bỉ Lý Tạp, còn Bích Lệ lại nhanh chóng lại kéo Ti Lệ ra sau lưng mình, hai mắt ác âm tàn quét qua đám thị nữ bên cạnh, xem ra Dẫn Phượng cung cần phải sửa sang lại một phen, một thị nữ hống hách kiêu ngạo như vậy lại xuất hiện trong Dẫn Phượng cung, vậy sau này chẳng phải Dẫn Phượng cung sẽ bị bọn họ làm nhơ nhuốc hay sao.
"Ngươi là ai? Không biết ta là ai sao? Lại dám nói chuyện như vậy với ta, không muốn sống nữa sao?" Bỉ Lý Tạp giật mình nhìn Phỉ Lệ, thậm chí vóc người còn đẹp hơn cả tiểu thư Đạt Phỉ, hơn nữa bộ dáng của Phỉ Lệ và tiểu thư Đạt Phỉ có một chút giống nhau, chỉ là khí chất của tiểu thư không linh hoạt kỳ ảo như Phỉ Lệ mà thôi.
(*Linh hoạt kỳ ải ở đây là chỉ vẻ đẹp không nhiễm bụi trần.)
"Bích Lệ, đây là chuyện của Phượng cung các ngươi, hi vọng ngươi xử lý tốt." Phỉ Lệ quay đầu nhìn Bích Lệ, nàng biết thân phận của Bích Lệ tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa chỉ là một thị nữ nho nhỏ, nàng cũng không muốn tham dự vào, Phỉ Lệ kéo qua Ti Lệ qua một bên rồi đi về phía Phượng điện, bụng của nàng đang reo hò, không còn tâm tình để ý đến mấy con sâu điên này, dù sao Bích Lệ sẽ xử lý tốt.
"Thị Vệ Trưởng, mang Bỉ Lý Tạp đến Mộ Vệ phủ giao cho Kim Ưng đại nhân xử lý." Bích Lệ lạnh lẽo nói, lúc nghe đến ba chứ Mộ Vệ phủ, mấy thị nữ chung quanh đều quỳ phịch xuống đất, người nào trong Sẫn Phượng cung chả biết Mộ Vệ phủ là địa phương nào, đó là nơi đưa ra hình phạt cho các nô bộc và thị nữ không tuene theo quy củ của Dẫn Phượng cung, hơn nữa cho tới bây giờ chỉ có đi vào mà không có ra.
"Tuân lệnh!" Thị vệ bên cạnh nhanh chóng xuất hiện, kéo Bỉ Lý Tạp rồi biến mất. Mặc cho Bỉ Lý Tạp có kêu la thế nào cũng không có người để ý tới, tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong vòng một giât, ai cũng không phản ứng kịp.
"Các ngươi nói cho Đạt Phỉ biết, nơi này là Dẫn Phượng cung, không phải địa bàn của gia tộc Đái Ân Tư, đi thôi!" Bích Lệ âm trầm nói với đám thị nữ đang quỳ trên mặt đất, Đạt Phỉ thật sự đã coi đây là nhà của mình rồi, thật là nữ nhân không biết tốt xấu. Sau khi nói xong Bích Lệ liền biến mất, hình như Ti Lệ bị thương, lát nữa nàng phải giúp nha đầu này bôi thuốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.