"Mộc Luân ngươi nói cho ta biết đây là thật hay là giả?" Hai mắt Phỉ Lệ như có ngọn lửa đang cháy nhìn kính ma pháp, nàng chưa bao giờ thấy hắn phong lưu chọc ghẹo người khác như thế, ngay cả tán tỉnh ái muội Lạp Mạc Nhĩ cũng không dám làm, trước kia đều là nàng chủ động. Nàng vẫn cho là hắn ngượng ngùng, hoặc là tính cách của hắn vốn lạnh nhạt, cho nên mới lạnh lùng như vậy, hóa ra là không đúng người mà thôi.
Hắn thích Nặc Nhi, vậy tại sao lai cưng chiều nàng, chẳng lẽ hắn không biết nếu đã có một thứ nhưng rồi mất đi, càng thống khổ hơn sao? Lạp Mạc Nhĩ rốt cuộc ngươi muốn như thế nào, không cần ta thì cũng đừng đả kích ta như thế! Còn tưởng rằng cả đời này đã hoàn toàn quên được Lưu Vũ và Đông Phương Mộng, cho rằng nó chẳng qua là một cái vết mờ trong tâm trí mà thôi, vậy mà ngươi lại nỡ nào làm rách vết sẹo đó ra.
Phỉ Lệ ôm ngực, cái cảm giác hít thở không thông cứ như bóp chặt lấy tim nàng, những chuyện vốn đã quên lại một lần nữa hiện ra ở trước mắt, từng đã tin rằng không bao giờ có thể nhớ lại, thế nhưng lại bị khơi ra, đôi mắt màu tím của Phỉ Lệ trầm xuống, hoa Mạn Đà La màu vàng kim tản ra hơi thở nóng rực, một chút tơ máu diêm dúa từ khóe miệng Phỉ Lệ chảy xuống, vốn cho rằng hắn lạnh nhạt chỉ là đang diễn trò, không biết cũng là một sự thương tổn nặng nề, không thích ta thì nói với ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-duong-di-gioi-xinh-dep/1596467/quyen-2-chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.