Chương trước
Chương sau
"Thật sự ta không cố ý, chỉ là do ta quá hoảng hốt, Nặc Nhi tỷ tỷ, ngươi trách ta ư?" Phỉ Lệ hồn nhiên nhìn Nặc Nhi,nháy mắt trao đổi với Lạp Mạc Nhĩ, sau đó yên lặng nhìn Nặc Nhi.
"Không đâu, Lạp Mạc Nhĩ ngươi xem mặt của ta một chút." Nặc Nhi yểu điệu nhìn Lạp Mạc Nhĩ, bộ dáng như muốn khóc, không ngừng phóng thích ra sức quyến rũ kinh người, cho tới bây giờ không có kẻ nào có thể thoát khỏi sức quyến rũ của Mị Ma, chưa từng có, hai mắt Nặc Nhi khát máu nhìn Lạp Mạc Nhĩ, Phỉ Lệ quay lưng về phía Nặc Nhi, trong lúc nhất thời không hiểu rốt cuộc nàng ta muốn làm cái gì? Vì sao lại ở bên cạnh Lạp Mạc Nhĩ, thật sự chỉ là vì nơi cất dấu phong ấn thôi sao.
Nhưng hình như không giống, bởi vì mọi cử động của Nặc Nhi đều lộ ra sự quỷ dị. Nhưng nàng ta cũng không có làm cái gì, chỉ ở lại Vân Vụ Sơn Trang mà thôi, ngẫu nhiên hôn mê vài lần, cũng chẳng có hành động quá phận nào khác.
"Làm sao vậy? Phỉ Lệ." Lạp Mạc Nhĩ nhìn Phỉ Lệ, không rõ Nặc Nhi đang chơi trò gì, hơn nữa ban nãy hắn đã nhận ra một cỗ hơi thở kỳ dị, tựa hồ rất quen thuộc. Nhưng như thế nào thì hắn nghĩ mãi vẫn không ra, lúc nãy Phỉ Lệ nháy mắt ra hiệu với hắn hình như muốn nói hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Vì thế Lạp Mạc Nhĩ cũng tương kế tựu kế coi như không có chuyện gì xảy ra, đi đến trước mặt Nặc Nhi, vươn tay xoa gò má nàng ta, sau đó truyền một luồng khí mát mẻ từ lòng bàn tay đến khuôn mặt của Nặc Nhi.
"Thật sự ta không cố ý hất trà nóng lên mặt nàng, ngươi phải tin tưởng ta Lạp Mạc Nhĩ." Phỉ Lệ ủy khuất nhìn hành động thân thiết của hai người kia, hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo bá đạo nữa, thay vào đó là dè dặt cẩn trọng chịu tội. Nặc Nhi nhìn thấy Phỉ Lệ như vậy, khóe miệng khẽ nhếch lên, nàng đã nói không có kẻ nào có thể thoát khỏi sức quyến rũ của Mị Ma mà, cho dù là Lạp Mạc Nhĩ cũng không có khả năng.
Nàng phải từ từ tra tấn Phỉ Lệ, dám giành nam nhân cùng Mị Ma Thâm Uyên, thật là không muốn sống nữa rồi, tuy rằng mị độc vừa nãy cũng không có bao nhiêu tác dụng, nhưng nếu được Lạp Mạc Nhĩ thân thiết cũng không tồi. Lúc trước hắn quá lạnh nhạt, mặc kệ nàng quyến rũ hắn thế nào cũng đều không mắc câu, không ngờ hôm nay đánh bậy đánh bạ lại trúng.
"Phỉ Lệ, từ khi nào thì ngươi bướng bỉnh như vậy rồi, xin lỗi ngay!"Lạp Mạc Nhĩ nghiêm khắc nhìn Phỉ lệ, ánh mắt sắc bén mà lạnh như băng, ngoan tuyệt chưa từng có, không chỉ riêng Phỉ Lệ ngây ngẩn cả người, mà ngay cả Nặc Nhi cũng chấn kinh. Chẳng lẽ vừa nãy trong lúc vô tình phóng thích mị độc lại đạt được hiệu quả tốt như vậy, lại có thể cải thiện địa vị của mình trong lòng Lạp Mạc Nhĩ, Nặc Nhi mừng thầm nhìn vẻ mặt trắng bệch của Phỉ Lệ, bây giờ là lúc ta diễn rồi, lát nữa ta sẽ vì ngươi mà chuẩn bị một phần đại tiệc.
"Lạp Mạc Nhĩ ngươi..." Phỉ Lệ kinh ngạc nhìn Lạp Mạc Nhĩ đột nhiên trở nên kỳ quái, nàng chưa bao giờ nhìn thấy hắn nghiêm túc như thế, đã xảy ra chuyện gì, vì sao hắn lại trở nên giống như không hề quen biết nàng.
"Ta nói xin lỗi, ngươi không nghe sao?" Lạp Mạc Nhĩ vẫn lãnh khốc như trước, hơn nữa bàn tay kia lại ái muội vuốt ve gò má Nặc Nhi, vẻ mặt thật ôn nhu, giống như là đang trân trọng một bảo vật quý hiếm.
"Lạp Mạc Nhĩ ta không sao, Phỉ Lệ muội muội chẳng qua là không cẩn thận mà thôi, ngươi đừng trách cứ nàng." Ý của Nặc Nhi là mình không hề để ý, chẳng qua sự đắc ý trong mắt nàng ta mặc dù đã cố che dấu, nhưng vẫn bị Phỉ Lệ thấy được. Phỉ Lệ không suy nghĩ, trực tiếp nói hai chữ với Nặc Nhi: "Ngu ngốc."
Hừ! Lạp Mạc Nhĩ cũng dám phớt lờ nàng, thật quá đáng. Trong lúc đó sự phẫn nộ trước nay chưa từng có trào dâng trong lòng nàng,đáng chết từ khi nào thì nàng lại để ý một người như vậy, chỉ là mấy câu nói mà thôi, nội tâm lại bất an như thế. Sắc mặt Phỉ Lệ biến hóa mấy lần.
"Nặc Nhi ngươi như vậy sẽ làm hư nàng, làm sai thì phải xin lỗi." Lạp Mạc Nhĩ nhẹ giọng nói với Nặc nhi, trong mắt không ngừng lóe lên tia sáng khó hiểu, Phỉ Lệ nàng không thể bị cuốn vào. Cho nên nàng nhất định phải rời xa nữ nhân này, mặc dù chưa xác định được thân phận thật sự của Nặc Nhi, nhưng ban nãy tin tức mà Mai Lạc nói cho hắn, hai giới kia có mưu đồ rất lớn, mà thực lực bây giờ của Phỉ Lệ còn quá yếu. Hắn không thể không phòng bị tất cả những chuyện có thể xảy ra.
"Ngươi nói cái gì? Lạp Mạc Nhĩ ngươi lặp lại lần nữa." Khi nghe thấy câu nói của Lạp Mạc Nhĩ, Phỉ Lệ cảm thấy tức điên lên rồi, cái gì mà làm hư nàng, Cho dù hắn muốn đùa cũng không cần thiết nói như vậy. Hơn nữa từ lúc hắn bước vào phòng đã có điều gì đó là lạ, nhưng là cái gì thì nàng lại không biết phải nói làm sao. Lạp Mạc Nhĩ bây giờ không phải là Lạp Mạc Nhĩ nàng từng biết, chẳng lẽ là do mùi hương ngọt ngấy kia ư, Phỉ Lệ nghiêm túc suy nghĩ.
"Xem ra ta thật là quá mức dung túng ngươi rồi, Mộc Luân đem Phỉ Lệ trở về phòng để nàng ta suy nghĩ lại." Lạp Mạc Nhĩ quay đầu nói với Mộc Luân. Trong giọng nói hoàn toàn không còn sự sủng nịch với Phỉ Lệ như trước kia, hơn nữa lúc này ánh mắt của hắn cũng thập phần lãnh khốc, không có bất kỳ tình cảm nào.
Mặc dù Mộc Luân không hiểu vì sao thiếu gia lại hạ mệnh lệnh như vậy, nhưng hắn vẫn trung thực nghe lời mang Phỉ Lệ về phòng, trước khi đi còn buồn bực liếc Nặc Nhi một cái, chẳng lẽ nữ nhân này đã làm cái gì? Không phải nàng ta đang hôn mê ư? Ngày hôm nay thiếu gia cũng rất kỳ quái, hoàn toàn bất đồng với vẻ nho nhã thường ngày. Lúc này thiếu gia càng tản ra hơi thở uy nghiêm của Thần vương, ung dung mà cao quý, hơi thở vương giả trời sinh.
"Lạp Mạc Nhĩ không phải ngươi định làm gì với Phỉ Lệ chứ!" Nặc Nhi dùng ánh mắt đáng thương tội nghiệp như chú nai con nhìn Lạp Mạc Nhĩ, khóc lóc yếu đuối làm cho người ta cảm thấy một loại mỹ cảm, cực kỳ hấp dẫn.
"Không có gì, chẳng qua giáo huấn nàng một chút mà thôi. Nặc Nhi không cần thiết lo lắng." Lạp Mạc Nhĩ ôn nhu nhìn Nặc Nhi, nắm tay nàng đến trước gương đồng, cẩn thận vén những sợi tóc của Nặc Nhi đang rũ xuống, tay kia ái muội vuốt ve cái cổ trắng noãn của Nặc Nhi, không biết đôi mắt màu vàng của hắn đang nhìn cái gì?
Nhất thời hô hấp của Nặc Nhi trở nên dồn dập, chẳng qua mùi hương ngọt ngấy cũng không nồng nặc như trước, ngược lại nhạt đi không ít, không biết vì sao Lạp Mạc Nhĩ lại thay đổi nhanh như vậy, nên Nặc Nhi vẫn dè dặt cẩn thận che dấu tất cả. Bất quá trong mắt vẫn lộ ra sự hưng phấn khó kìm chế, đã từ lâu chinh phục Lạp Mạc Nhĩ vẫn luôn là mong ước của nàng.
Là nam nhân cao quý, cả người tản ra hơi thở thần bí này, từ lúc Nặc Nhi tỉnh lại cũng đã say đắm hắn rồi, cho nên nàng không cần để ý kế hoạch sẽ bị chậm lại mà tiếp cận nam nhân nguy hiểm này.
"Vì sao mặt Nặc Nhi lại đỏ như vậy." Hơi thở ấm nóng của Lạp Mạc Nhĩ có tiết tấu phả bên tai Nặc Nhi, giống như đang thì thầm với tình nhân, làm cho Nặc Nhi cảm thấy hắn rất cưng chiều nàng, làm cho nàng không kìm lòng được mà trầm luân trong đó.
"Không... Không có gì?" Nặc Nhi cảm thấy toàn thân khô nóng vô cùng, cả người đều tê dại, nàng chưa bao giờ thấy hắn như vậy, ôn nhu trí mạng giống như cây anh túc, khiến người ta kìm lòng không được mà bị chìm đắm trong sự ôn nhu đó, khiến Nặc Nhi quên mất hoàn toàn những chuyện kiên quyết đang muốn làm, thầm nghĩ bất chấp tất cả để có thể nằm dưới thân nam nhân này, để hắn triệt để chinh phục tất cả của nàng.
(*Cây anh túc: Cây thuốc phiện.) Đoạn này ta thật muốn nói Nặc Nhi là giẻ rách, còn gì mà chinh phục. Ta nói xong rồi ^O^. Tiếp nào
"Thật sự không có gì? Nặc Nhi, nơi này của ngươi cũng bắt đầu đỏ này!"Ngón tay Lạp Mạc Nhĩ thong thả dời từ gò má xuống cái cổ trắng nõn của nàng ta, cuối cùng dừng lại ở bờ vai xinh đẹp nhỏ nhắn, ngón tay chậm rãi vẽ vòng tròn xung quanh đó, phun hơi thở ấm áp lên gò má Nặc Nhi, hơi thở ái muội quẩn quang khắp phòng.
"Lạp Mạc Nhĩ ngươi... Ta..." Hoàn toàn không ngờ rằng Lạp Mạc Nhí sẽ trêu ghẹo mình như thế, khiến Nặc Nhi trở nên mềm nhũn, khuôn mặt đỏ bừng, trong miệng thỉnh thoảng phát ra vài tiếng rên rỉ, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng.
Rõ ràng Lạp Mạc Nhĩ không có làm gì cả, nhưng cái loại toàn thân tê dại làm Nặc Nhi không nhịn được mà rên rỉ. Giống như đã chờ đợi ngàn năm, chỉ mong được trầm luân trong dục vọng, Nặc Nhi mơ mơ màng màng, phát ra sự ham muốn nồng đậm, mà hai mắt Lạp Mạc Nhĩ cũng chỉ là bình tĩnh nhìn nàng ta chìm đắm trong dục vọng, đồng thời phóng thích ra hơi thở lãnh khốc sắc bén, dám thương tổn Phỉ Lệ, trừng phạt như vậy liệu có quá nhẹ rồi không, một bàn tay của Lạp Mạc Nhĩ chậm rãi xoa cổ Nặc Nhi, chỉ cần dùng một chút sức là có thể dễ dàng bóp chết nữ nhân này, nhưng vừa nghĩ tới mọi chuyện còn chưa sáng tỏ, Lạp Mạc Nhĩ liền thu hồi sát ý lại.
"Thế nào, Nặc Nhi muốn cái gì nói đi!" Lạp Mạc Nhĩ cố ý nhấn mạnh từ "đi", đầu lưỡi ấm áp đầu ve vãn vành tai Nặc Nhi, cợt nhã phun hơi thở ái muội, nhưng vẫn chậm chạp không chịu động thủ.
"Không có..." Nặc Nhi khàn khàn đáp lại, cho tới bây giờ Mị Ma cũng không che dấu nhu cầu tình dục của mình, theo bản năng Nặc Nhi rất sốt ruột muốn leo lên người Lạp Mạc Nhĩ, muốn triệt để dung nhập trong thân thể của hắn. Nhưng hắn vẫn chỉ dừng lại ở giọng nói ái muội, cả người cũng không thèm động đậy một cái, khiến Nặc Nhi không biết làm thế nào chỉ có thể rên rỉ.
"Nặc Nhi thật sự không muốn nói cái gì sao, nhưng là ta cực kỳ mong chờ Nặc Nhi ở phía dưới ta đấy!" Giọng nói nuông chiều mang theo tia mị hoặc mà trầm thấp, làm cho người ta rơi vào mông lung vô tận, một cái nhấc tay cũng có sức quyến rũ như độc dược, cho dù Dĩ Nặc Nhi là Mị Ma Thâm Uyên, cũng không thể thoát khỏi sức quyến rũ của Lạp Mạc Nhĩ, hoàn toàn đúng như Lạp Mạc Nhĩ dự đoán, hai tròng mắt Nặc Nhi cũng trở nên mơ màng, cả người nhào vào ngực Lạp Mạc Nhĩ, hai tay vòng qua người hắn, khẽ rướn cổ làm cho người ta cảm thấy một loại mỹ cảm xinh đẹp đến cực độ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.