Chương trước
Chương sau
"An Đức Lỗ, lập tức tăng tường ma lực phòng hộ, các ma pháp sư khác chuẩn bị hỗ trợ." Dặn xong, Lạp Mạc Nhĩ đột nhiên biến mất
Đương nhiên chuyện xảy trên ban giám khảo không có nhiều người để ý, trừ một vài đệ tử nhìn thấy ra, Lạp Mạc Nhĩ biến mất cũng không gây ra hoang mang gì. Trong các đệ tử khác đó vừa vặn lại có Phỉ Lệ, khi nét cười thâm hiểm thoáng hiện trên gương mặt Đức Cố Trại, Phỉ Lệ cũng cảm thấy không thích hợp, nhưng lại không thể nào ra tay.
"Bên chỗ Phỉ Lệ xảy ra chuyện gì sao?" Địch Mai Lạp kinh ngạc nhìn Y Lạp Hạ Nhĩ, hành động kì lạ của Phỉ Lệ dẫn đến sự chú ý của rất nhiều người.
Gia thế đặc biệt, tướng mạo xuất chúng, không kể đến thành tích của Phỉ Lệ, bất luận bên nào cũng khiến cho thế nhân ghen tị, mà tất cả những ánh sáng đó lại tập trung vào một người, khiến cho những người khác không thể nào không chú ý.
"Hẳn là Lợi Nhã xảy ra chuyện." Tử La ở bên cạnh đảo đôi mắt trắng. Gia tộc Lâm Phong ở Phong Hành đế quốc khiến cho người khác là nhờ lực lượng thần bí trong đôi mắt trắng, cùng với năng lực tiên đoán. Nhưng họ chưa từng nhúng tay vào chuyện trên đại lục, vì sao lần này lại là ngoại lệ? Có phải họ nhìn thấy trước được điều gì?
"Một đối thủ lợi hại." Y Lạp Hạ Nhĩ nhìn Lợi Nhã, phóng ra mâu quang đáng sợ, đó là ánh mắt nhìn kẻ đủ tư cách làm đối thủ. Trong lòng hắn, sức mạnh mới là thứ hắn xem trọng nhất, còn những chuyện khác, ở trong mắt hắn chỉ là rác rưởi.
"Khụ khụ..." Địch Mai Lạp không nói nổi nhìn biểu ca của hắn. Dường như trừ những người lợi hại đối với y thì những chuyện khác không khơi nổi hứng thú của y.
"Nàng so với ngươi còn lợi hại hơn, tin rằng sau này ngươi sẽ biết." Tử La có vẻ đăm chiêu nhìn Y Lạp Hạ Nhĩ điên khùng. Vận mệnh sẽ đưa ngươi đến tất cả những thứ ngươi muốn trốn tránh, đây chính là tương lai của ngươi, Y Lạp Hạ Nhĩ.
"Ai đó?" Khi Y Lạp Hạ Nhĩ nghe được những lời này, hai mắt lóe lên tinh quang khó tin, đây chính là Y Lạp Hạ Nhĩ, một tên cuồng sức mạnh.
"Sau này ngươi sẽ biết." Tử La thần bí cười, hoàn toàn không để ý đến sát khí của hắn.
Địch Mai Lạp không khỏi trợn mắt nhìn hai người, mà trận đánh giữa Đức Cố Trại và Lợi Nhã cũng gần kết thúc rồi.
Lúc này y phục trên người Lợi Nhã đã không còn lành lặn, da thịt phơi ra không ngừng chảy máu, nhưng nàng giống như không hề phát hiện, vẫn điên cuồng tấn công.
Trái ngược với bộ dạng ngày càng thê thảm của Lợi Nhã, Đức Cố Trại càng đánh càng thuận lợi, hắc vụ quanh người cũng ngày càng dày, lồng ma pháp phòng hộ trên đài càng lúc càng mỏng đi, trên trán của đám người An Đức Lỗ cũng dần dần chảy từng giọt mồ hôi.
"Ha ha...phẫn nộ nữa đi! Bừng cháy nữa đi! Để cho A Khắc Ma đại nhân vĩ đại dẫn dắt cơn cuồng bạo của các người!"
Xuất hiện ở tầng thứ mười ba, sắc mặt của Lạp Mạc Nhĩ xanh lét nhìn tầng phong ấn đã trở nên mỏng manh, nhưng ấn kí lại không hề biến mất, nói cách khác,không phải phong ấn ở đây bị phá, mà là nơi khác. Chẳng lẽ là Tham ma ở Phong Hành đế quốc? Vẻ mặt Lạp Mạc Nhĩ liên tục thay đổi, xem ra những phong ấn này nhất thiết phải tăng thêm lần nữa, nếu không sẽ bị bọn chúng phá phong ấn mà ra.
"Lợi Nhã, chịu thua đi, ta bảo ngươi chịu thua đi, có nghe không!" Phỉ Lệ vừa nhìn thấy sắc mặt của những lão sư rõ ràng trắng bệch thì đã cảm thấy được hẳn là có liên quan đến trận đấu của Lợi Nhã, liền quyết định thật nhanh, yêu cần Lợi Nhã dừng lại.
"Nha đầu, mau dùng Không gian ma pháp ngăn cản trận đấu, bằng không chốc nữa cả học viện đều xảy ra chuyện!" Đức Lợi Á gào to lên với cô, tổn hại của ác ma hiến tế quá lớn, không phải tân sinh cấp thấp nào cũng có thể chịu được, hơn nữa còn là tự chủ hiến tế, nếu như thật sự thả ra ác ma, e rằng chỉ có người nơi đó mới ngăn chặn được.
Phỉ Lệ vừa nghe Đức Lợi Á nói, liền niệm chú xuất hiện ở giữa Lợi Nhã và Đức Cố Trại.
"Lợi Nhã dừng tay!" Phỉ Lệ nhanh chóng ra tay chế ngự Lợi Nhã đã gần ngất xỉu.
"Linh hồn còn tuyệt vời hơn hồi nãy, mau để A Khắc Ma đại nhân thưởng thức đi!" Đức Cố Trại tham lam liếm khóe miệng, hai mắt hưng phấn, lưỡi dài tỏa ra mùi máu nồng nặc.
"Quang Minh thần chiếu rọi, Quang Minh thần cứu độ." Phỉ Lệ phóng ra hai Quang hệ ma pháp bậc cao.
"Á! Chết tiệt, lại dám làm tổn thưởng đến A Khắc Ma đại nhân vĩ đại, tế điển!" Thánh Quang chiếu rọi nháy mắt làm tổn thương thân thể Đức Cố Trại. Dưới sự ăn mòn của thánh quang, Đức Cố Trại rên rỉ kêu lên. Nơi nào thánh quang chiếu đến, liền phát ra tiếng kêu xèo xèo, hơn nữa còn tản ra mùi hôi thối.
Phỉ Lệ cẩn thận ôm Lợi Nhã, nghiêm túc ngâm chú ngữ rườm rà: "Quang Minh thần vĩ đại, tín đồ ngoan đạo của người kêu gọi người, Thẩm Phán!"
Những người khác đều kinh hãi nhìn Phỉ Lệ, đây chí ít là đại ma pháp cấp bậc Đại Ma đạo sư, không phải đang đùa đấy chứ!
"Phỉ Khắc Tư, cho người lập tức đi thông báo Mục sư điện, tiểu muội sử dụng ma pháp vượt cấp, đệ lo...." Vẻ mặt Bảo Địch xanh mét nói.
"Ta đã dặn dò rồi." Phỉ Khắc Tư khó khăn gật đầu, hắn đương nhiên biết hậu quả như thế nào.
Ầm! Ầm!
Hai tiếng nổ khủng khiếp, lồng phòng hộ cuối cùng cũng nát, những người trên đài đều ngất đi.
"Còn đứng đơ ra đó làm gì, cứu người đi!" An Đức Lỗ gầm to, mọi người vội vàng chạy tới, lúc này cũng không còn ai quan tâm đến chuyện ai thắng ai thua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.