Từ trong đại môn có bóng hình xinh đẹp trong tà váy dài màu xanh lục bảo đứng trên đầu một con rồng xinh đẹp như rồng châu âu với bốn đôi cánh bướm trên lưng phóng đi như lưu tinh.
Rồng này tên gọi Tứ Dực Điệp Long, khá tương đồng với hai vị thê tử Tiên Điệp Long của Lạc Nam là Tô Nhan và Tiểu Tiên, bất quá lại biến dị theo phương thức khác.
Mà theo như thông tin Lạc Nam có được, người ký khế ước với Tứ Dực Điệp Long chính là Hoài Thảo, nữ nhi của Ngự Long Đại Trưởng Lão.
Mắt thấy Hoài Thảo bay thẳng một đường không có dấu hiệu dừng bước, Lạc Nam cũng lặng lẽ thi triển Mị Ảnh Tiêu Dao Bộ bám theo phía sau.
Chờ đến nơi vắng vẻ sẽ thích hợp động thủ.
Tuy rằng tu vi của Hoài Thảo là Bán Thần Cảnh, có phần khó đối phó hơn Hoài Ngọc và Hoài Nhi, bất quá đối với Lạc Nam hiện tại thì Bán Thần hay Thiên Đạo cũng chẳng quá khác biệt.
Ngay cả Thần Đạo Trung Kỳ như Lôi Thần Chủ cũng bại trong tay, hắn tự tin mình có thể chiến thắng bất cứ Bán Thần Cảnh nào.
Tốc độ của Tứ Dực Điệp Long tu vi Thiên Đạo Cảnh rất nhanh, như một đạo tia chớp xẹt ngang bầu trời, may mắn Lạc Nam có các loại Thuộc Tính gia tăng tốc độ, bằng không chỉ với thân pháp sẽ khó lòng đuổi kịp.
Rất nhanh hắn đã đuổi theo Hoài Thảo đến một chỗ sơn cốc có quang cảnh xinh đẹp, khoảng cách khá xa Ngự Long Sơn Trang...
Hoài Thảo chậm rãi hạ xuống sơn cốc, còn cẩn thận dùng thần thức quét khắp bốn phương, sau khi xác định không có ai ở gần, mới thu hồi Tứ Dực Điệp Long, nhanh chân tiến vào bên trong.
Lạc Nam vẫn lặng lẽ như một u linh, giữ khoảng cách không quá gần cũng không quá xa...
Hắn muốn xem thử vị Thiếu Thần Nữ này đến một nơi vắng vẻ như vậy để làm gì.
Không lâu sau, một thân ảnh khác cũng đi vào sơn cốc...
“Thảo muội.”
Nhìn thấy Hoài Thảo, thân ảnh này vui vẻ hô lên, nhanh chóng tiến về phía nàng.
“Thế ca...” Hoài Thảo kích động nghênh đón, nắm chặt lấy tay của người vừa đến.
“Moá, xui xẻo ăn nhầm cơm chó.” Lạc Nam trong lòng thầm mắng, không ngờ là một đôi tình nhân gặp nhau.
Lạc Nam nhìn tên nam tử, xem thử kẻ này rốt cuộc là ai lại có bản lĩnh trộm lấy trái tim của vị thiếu thần nữ nổi danh Đạo Vực.
Bất quá vừa mới liếc nhìn, Lạc Nam xém chút ngã nhào ra đất.
Chỉ thấy tên này diện mục tuấn lãng kèm theo nét kiên nghị, tu vi còn chưa đột phá Thiên Đạo Cảnh, chỉ mới là Đại Đạo Viên Mãn, bất quá toàn thân áo bào, lại có phong thái lỗi lạc, cũng là một vị mỹ nam tử.
Nhưng khiến Lạc Nam khoé miệng co rúm, xém chút ngã lăn chính là thân phận của tên nam tử.
Một trong số những thằng em vợ của hắn.
Long Ngạo Thế.
Long Ngạo Thế chính là nhi tử của Long Nghịch và Long Liên, đệ đệ ruột của Long Khuynh Thành...
Khi Lạc Nam và Long Khuynh Thành tiến vào Nguyên Giới, Long Ngạo Thế vẫn còn phụ trách toạ trấn Long Tộc ở Nhất Thế Vũ Trụ đây.
Việc con hàng này tiến vào Nguyên Giới lăn lộn thì Lạc Nam có biết, dù sao thì không chỉ riêng Long Ngạo Thế, mà rất nhiều huynh đệ, thân bằng hảo hữu của hắn cũng giống như vậy.
Mỗi người đều có con đường riêng, lý tưởng riêng...Lạc Nam đương nhiên sẽ không xen vào cuộc sống của bọn hắn, trừ phi bọn hắn cần sự trợ giúp của mình.
Ấy thế mà tên này rất biết cách phát huy truyền thống của Long Tộc, vậy mà có thể tán đổ cả Thiếu Thần Nữ của Ngự Long Sơn Trang, phải biết rằng thân phận và tu vi của cả hai chênh lệch rất lớn a.
Quá mức bản lĩnh, thật không hổ danh là em vợ ca...nếu để tỷ tỷ Long Khuynh Thành của con hàng này biết được, không biết sẽ có cảm tưởng gì.
“Thế ca, muội rất nhớ huynh.” Hoài Thảo tựa đầu vào lòng Long Ngạo Thế.
Hai người ngồi bên trên một chiếc giường đá, Long Ngạo Thế vòng tay ôm giai nhân, sắc mặt mang theo vẻ mong chờ:
“Sư phụ của muội đã tán thành cho muội ký khế ước với ta chưa?”
Lạc Nam nghe xong chỉ hận không thể nâng ngón tay cái, hảo a...thì ra con hàng này còn định ký khế ước với người ta, trở thành chiến sủng...à không, trở thành đạo lữ.
Bất quá nghĩ đến Long Ngạo Thế có huyết mạch Nghịch Long, cũng xem như đáng gờm bên trong Long Tộc...nếu như có thể ký khế ước với Hoài Thảo, được một vị Bán Thần Cảnh như nàng dìu dắt, thực lực chắc chắn sẽ tiến nhanh.
Đáng tiếc, Hoài Thảo lại cắn chặt cánh môi lắc đầu:
“Thật xin lỗi, sư phụ không chấp nhận thân phận của huynh, nghiêm cấm muội cùng huynh ký khế ước.”
Long Ngạo Thế siết chặt nắm tay, một cảm giác nhục nhã xông thẳng lên đầu.
Hắn biết Ngự Long Sơn Trang vẫn luôn xem thường mình, đặc biệt là sư phụ của Hoài Thảo, vị đại trưởng lão thân phận khủng bố kia.
Dù hắn đã từng là Nghịch Long đứng đầu Long Tộc ở Nhất Thế Vũ Trụ, nhưng trong mắt cường giả Ngự Long Sơn Trang kết giao với Tổ Long Tộc, thân phận của hắn giống như một tên man di không chính thống, không được công nhận.
“Huynh đường lo lắng, muội sẽ nỗ lực đột phá đến Thần Đạo Cảnh, đến lúc đó muội sẽ có được sự tự do của riêng mình, dù là sư phụ cũng không thể ép buộc được.” Hoài Thảo an ủi hắn:
“Đời này chắc chắn muội sẽ cùng huynh gắn bó.”
“Không, là ta quá vô dụng...” Long Ngạo Thế nghiêm mặt nói:
“Ta xin thề một ngày nào đó sẽ có đủ tư cách sóng vai cùng muội.”
“Tiểu súc sinh ảo tưởng.”
Theo một tiếng hừ lạnh vang lên, toàn bộ sơn cốc đột ngột chấn động.
“Không xong!” Hoài Thảo sắc mặt kịch biến, lập tức kéo tay Long Ngạo Thế quát lên:
“Mau chạy thôi, sư phụ của muội đến!”
NGAO!
Đáng tiếc, khi tiếng long ngâm bá đạo vang lên, Long Thế hùng mạnh đã phong toả toàn bộ sơn cốc, chặn đứng mọi lối thoát của đôi tiểu tình nhân.
Một lão già thân thể cường tráng, diện mục uy nghiêm lãnh khốc bước đến, sắc mặt lạnh lùng nhìn Hoài Thảo nói:
“Thảo nhi, ngươi thật sự khiến vi sư thất vọng.”
“Đại Trưởng Lão – Hoài Khôn.” Long Ngạo Thế nghiến chặt răng, hiển nhiên nhận ra người vừa đến.
Mặc dù so với Hoài Khôn, Long Ngạo Thế chỉ là một con kiến hôi...nhưng hắn vẫn bước lên một bước, chặn ở phía trước Hoài Thảo đem nàng bảo vệ, hiển nhiên là thật lòng thật dạ đối với nàng.
“Thế ca...” Hoài Thảo cảm động đến rơi lệ, càng thêm quật cường nhìn sư phụ của mình chất vấn:
“Làm sao ngài biết ta đến đây?”
“Hừ, đừng quên Tam sư thúc của ngươi tinh thông thiên cơ thuật.” Hoài Khôn hừ lạnh:
“Vi sư đã nói với ngươi, Tổ Long Tộc có không ít thiên kiêu tuấn kiệt sẳn sàng cùng ngươi ký khế ước, ngươi vì sao từ chối bọn hắn, lại đâm đầu vào một con giun vô danh tiểu tốt như thế hả?”
“Không cho phép xúc phạm Thế ca.” Hoài Thảo bất mãn quát lớn:
“Ta muốn ký khế ước với ai là quyền của mình.”
“Thật là rượu mời không uống muốn uống rượu phạt.” Hoài Khôn nổi trận lôi đình:
“Nếu không phải sợ tổn hại đến tâm cảnh của ngươi trước khi hoá phàm, ta đã sớm ra tay tiêu diệt con giun này từ lâu rồi.”
“Đường đường là đệ tử của ta, lại muốn ký khế ước với một Nghịch Long huyết mạch kém cõi, tu vi Đại Đạo yếu ớt đến đáng thương.”
“Hành vi như thế chính là ngu xuẩn, là kéo chân sau của con.”
“Đủ rồi!” Long Ngạo Thế bất nhẫn gầm lên:
“Cho ta trăm năm, ta hứa sẽ có thể xứng đáng với nàng.”
“Trăm năm?” Hoài Khôn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn lấy hắn:
“Nàng sắp thành Thần, ngươi lại muốn nàng chờ trăm năm? Không biết nhục còn dám mở miệng.”
“PHỐC!” Long Ngạo Thế nhục nhã đến thổ huyết, lại không cách nào phản bác.
Hắn hiểu lời nói của Hoài Khôn là đúng tình hình thực tế...
Suy cho cùng, xuất phát điểm giữa hắn và Hoài Thảo chênh lệch thật sự quá lớn, lớn đến mức thời gian cũng khó có thể bù đắp.
Nàng đã là Bán Thần, hắn chỉ còn là Đại Đạo mà thôi...
Ở Ngự Long Sơn Trang, Hoài Thảo có thiên phú chỉ thua mỗi Ngự Long Công Chúa, là nhân vật có tư cách trở thành Thấn Đạo Cảnh tiếp theo...
Cho nên tại Tổ Long Tộc, rất nhiều thiên kiêu tuấn kiệt có huyết mạch bất phàm hơn nguyện ý ký khế ước với nàng, Hoài Khôn cũng rất muốn đồ nhi của mình tuyển chọn một vị đồng bọn ưu tú, nếu nảy sinh tình cảm có thể kết thành đạo lữu thì vẹn cả đôi đường, để quan hệ giữa Ngự Long Sơn Trang và Tổ Long Tộc thân càng thêm thân.
Nhưng sau nhiều năm, Hoài Thảo chỉ lựa chọn duy nhất một hảo tỷ muội là Tứ Dực Điệp Long mà thôi...cho đến khi vô tình gặp gỡ và tiếp xúc với Long Ngạo Thế tại một bí cảnh, trải qua nhiều gian nan thử thách, nàng đã tán thành và đem lòng yêu mến hắn.
Nhưng khiến Hoài Thảo không ngờ, Long Ngạo Thế lại không xuất thân từ Tổ Long Tộc, mà là đến từ một chi nhánh Long Tộc ở nơi khác...
Điều này lại trở thành trở ngại lớn nhất, sư phụ Hoài Khôn của nàng nghiêm cấm nàng có quan hệ với Long Ngạo Thế...
Hôm nay nàng khó khăn lắm mới nhân lúc Hoài Khôn bế quan mà ước hẹn tình lang, nào ngờ lại bị tìm đến tận cửa.
“Đĩa mà đòi đeo chân hạc, cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga.” Hoài Khôn tiếp tục sỉ nhục Long Ngạo Thế:
“Nếu ngươi còn chút tự trọng, hãy tự sát đi, đừng ảnh hưởng đến nàng!”
“Sư phụ ngươi thật quá đáng.” Hoài Thảo không nhịn được nữa, trực tiếp vung chưởng đánh về phía Hoài Khôn.
“Làm càn!”
Hoài Khôn chân mày dựng thẳng, tuỳ tiện phóng thích Thần Uy đã dễ dàng đánh tan công kích của Hoài Thảo.
“Ngươi vì con giun này dám ngỗ nghịch và bất kính với sư phụ, xem ra vi sư hôm nay phải tàn nhẫn một chút, đem hắn làm thịt rồi xoá đi trí nhớ của ngươi, như vậy mới không ảnh hưởng đến tâm cảnh.”
Hoài Khôn hung tàn tuyên bố.
Nói xong bàn tay duỗi ra, Long Trảo hình thành, khí tức khủng khiếp của Thần Đạo Cảnh ép về phía Long Ngạo Thế và Hoài Thảo, muốn bọn hắn phải quỳ rạp dưới mặt đất...
RĂNG RẮC...
Cảm giác xương cốt của mình sắp vỡ ra, Long Ngạo Thế quật cường cắn răng, hai mắt đỏ ngầu...
NGAO!
Hắn ngửa đầu gào thét, hư ảnh Nghịch Long uốn lượn quanh thân cố gắng chống lại.
“Ta thà chết cũng sẽ không quỳ.” Long Ngạo Thế ho khan ra máu:
“Ta không thể làm Trụ Việt Tông, không thể làm tỷ phu, tỷ tỷ của ta thất vọng.”
“Nghịch Long huyết của ngươi thật là hèn mọn, so với những Song Đầu Nghịch Long, Tam Đầu Nghịch Long tu vi cao hơn tại Tổ Long Tộc...ngươi chẳng là cái thá gì.” Hoài Khôn khinh bỉ nói:
“Bổn toạ muốn ngươi quỳ!”
Thần uy càng tăng cường, đè ép Long Ngạo Thế đến cực hạn...
PHỐC...
Long Ngạo Thế lại mãnh liệt phun ra máu tươi, lục phủ ngũ tạng, cơ thể...thậm chí huyết mạch đều đang run lên vì sợ hãi.
Trước sự chênh lệch quá lớn về mặt thực lực, tôn nghiêm và lòng tự trọng của hắn cũng không thể giúp hắn chống lại, cơ thể đang bị ép phải quỳ xuống.
“Xin đừng...” Hoài Thảo đau đớn khóc rống lên, nàng kịch liệt lắc đầu, không muốn nhìn nam nhân trong lòng mình phải chịu đựng nhục nhã đến như thế.
Đáng tiếc nàng ngay cả thân mình cũng lo chưa xong, đã sớm bị sư phụ trấn áp toàn thân không thể động đậy dù chỉ một ngón tay.
“Chết cũng không quỳ.”
Long Ngạo Thế phình to thân thể, thà rằng tự bạo cũng sẽ không quỳ.
“Ở trước mặt bổn toạ, ngươi ngay cả tư cách tự sát cũng không có đâu.” Hoài Khôn nhàn nhạt nói, Thần Đạo Quy Tắc bắn ra, muốn khống chế Long Ngạo Thế toàn diện.
BÙM!
Nhưng ngay lúc này, tia Thần Đạo Quy Tắc của Hoài Khôn đột ngột nổ tung.
“Kẻ nào?” Hoài Khôn phản ứng cực nhanh, hai mắt trừng lên nghiêm nghị.
NGAO!
Đáp lại hắn là tiếng long ngâm kiệt ngạo bề nghễ chúng sinh, cao cao tại thượng, vượt trên tất cả như đến từ viễn cổ sơ khai, kinh thiên động địa.
RĂNG RẮC...
Khoảnh khắc tiếng long ngâm này vang lên, Long Thế đang bao trùm sơn cốc của Hoài Khôn run rẩy dữ dội vì sợ hãi.
Hoài Khôn, Hoài Thảo và cả Long Ngạo Thế đều cảm giác được sự tôn kính, sợ hãi, phục tùng vô thức sinh ra từ tận đáy lòng...
Đặc biệt là Hoài Khôn khi bị nhắm vào trực diện, lão ta cảm giác được ngay cả đồng bọn trong cơ thể mình đang cực kỳ khiếp đảm, mất đi tất cả chiến ý.
Cảm giác áp bách tuyệt đối này đến mức ngạt thở, khiến Hoài Khôn ngay cả mở miệng cũng khó khăn...
Không gian tĩnh lặng, một tiếng thở dài bình thản vang lên:
“Muốn thê đệ của ta quỳ ? Lão già ngươi còn chưa đủ tư cách!”
...
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU
- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal:
[email protected]E chân thành cảm ơn <3