Nhìn thấy lão quốc chủ được tiếp thêm sức mạnh trở nên ngạo mạn, Lạc Nam tức cười nói:
“Lão già, ngay cả bản thể của Loạn Hoàng Vũ cũng để ta trốn thoát thành công, ngươi chỉ nhận được một phần thực lực của hắn rồi tự cho rằng mình là thiên hạ vô địch?”
Tuy rằng đã đạt đến Thần Đạo Viên Mãn, nhưng thực lực của lão quốc chủ lại phù phiếm vô cùng, so ra e rằng còn thua cả Ngự Long Công Chúa bạo phát toàn lực.
Lạc Nam tài cao gan lớn, từng thoát khỏi tay Loạn Hoàng Vũ, từng cướp đồ của Ngự Long Công Chúa rồi bỏ chạy thành công.
Lão quốc chủ muốn khiến hắn sợ hãi? Vẫn còn hơi kém một chút.
“Chết đến nơi còn mạnh miệng!” Lão quốc chủ hừ lạnh một tiếng, Loạn Đạo Thần Quyền triển khai.
Lần này thế công mang theo cả Thần Đạo Viên Mãn Quy Tắc, một quyền đấm ra kinh thiên động địa.
“Thiếu chủ cẩn thận.” Loạn Ninh Lam và Loạn Thuỳ Trân song kiếm hợp bích, một thuỷ một hoả.
Thuỷ Hệ Kiếm Vực và Hoả Hệ Kiếm Vực vậy mà dung hợp vào nhau, hình thành Thuỷ Hoả Kiếm Thế cường đại ẩn chứa hàng trăm vạn tầng kiếm vực bên trong.
Song kiếm trảm ra, thành công ngạnh kháng Loạn Đạo Thần Quyền.
“Hai nàng cứ thoải mái đánh, vấn đề an toàn ta sẽ đảm bảo!” Lạc Nam tự tin vỗ vỗ ngực, mở miệng quát:
“Bất Hủ Kinh Văn!”
Hắn duỗi tay chưởng ra, vô vàn Bất Hủ Kinh Văn phân chia thành hai phần khảm lên da thịt của Loạn Thuỳ Trân và Loạn Ninh Lam, khiến hai nàng như được Vạn Cổ Bất Hủ Thân bảo vệ, lực phòng ngự gia tăng gấp mấy lần.
“Đa tạ thiếu chủ.”
Hai nữ cảm giác được cơ thể của mình trở nên bất khả xâm phạm, cũng bất chấp thực lực của lão quốc chủ đại tăng, tiếp tục xuất kiếm lao vào vây giết.
“Tiểu súc sinh, lão phu trước tiên giết ngươi!”
Lão quốc chủ hung tợn nhìn sang Lạc Nam, ỷ vào tốc độ vượt trội thoát khỏi thế công của hai nữ, thi triển thân pháp lướt đến tấn công hắn.
“Thần Chiến Giáp, Loạn Binh Giáp lên!”
Lạc Nam phất tay, Thần Chiến Giáp và Loạn Binh Giáp bắn ra ngoài, khoác lên cơ thể của Ngân Khôi và Kim Khôi.
RỐNG!
Ngân Khôi và Kim Khôi được mặc Thần Giáp ngửa đầu thét dài đầy hưng phấn, không biết sợ chết là gì bảo vệ ở phía trước Lạc Nam, vung đao chém lão quốc chủ.
OÀNH OÀNH...
Song song thế công va chạm, hai con Khôi Lỗi bị đánh lui...nhưng tốc độ tấn công của lão quốc chủ cũng bị ngăn chặn.
“Là Loạn Binh Giáp của Loạn Long? Tiểu súc sinh ngươi đã làm gì hắn?”
Nhìn thấy Kim Khôi được mặc Loạn Binh Giáp, lão quốc chủ sắc mặt tái xanh, làm sao không biết Loạn Long đã xảy ra bất trắc?
“Chiến với chúng ta còn dám phân tâm, lão già muốn chết!”
Loạn Ninh Lam và Loạn Thuỳ Trân đuổi đến phía sau.
“Nộ Hải Trảm – Phạt Viêm Trảm!”
Hai nữ lại xuất kiếm, áp lực cực đại bao phủ toàn thân lão quốc chủ khiến ông ta buộc lòng phải chuyển sang đối phó các nàng.
“Đáng chết.” Lão quốc chủ trong lòng cuồng nộ, hoàn toàn không nghĩ đến sau khi mình vận dụng át chủ bài vẫn lâm vào thế hạ phong.
“Cầm chân lão, để ta tặng lão một chiêu trí mạng.” Lạc Nam quát lớn.
“Tuân lệnh.”
Nhị nữ và hai con Khôi Lỗi ở bốn phía đem lão quốc chủ bao vây vào trung tâm, không để ông ta rảnh rỗi thoát thân.
Lạc Nam sắc mặt nghiêm nghị, trong lòng gầm thét:
“Hiện thân!”
ONG!
Bá Đỉnh hợp nhất, Loạn Thần Kiếm ngân vang.
Vạn Cổ Bá Tướng như một vị thủ hộ thần sừng sững hiện ra sau lưng hắn, một tay nâng Bá Đỉnh, một tay chấp chưởng Loạn Thần Kiếm.
“Không xong...” Lão quốc chủ toàn thân tê dại, một cảm giác run rẩy từ tận nội tâm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Loạn Thần Kiếm.
Thân là người tu luyện Loạn Đạo Thần Công mô phỏng từ Loạn Đạo Kiếm Quyết, khi tiếp xúc với Loạn Thần Kiếm chẳng khác nào thần dân tôi tớ hèn mọn gặp phải bậc đế vương, phát ra từ nội tâm kính sợ, từng tế bào run rẩy, ngay cả Loạn Đạo Quy Tắc của lão cũng trở nên yếu ớt gấp mấy lần.
Vạn Cổ Bá Thế được Vạn Cổ Bá Tướng và Loạn Tinh Kiếm phóng ra, lão quốc chủ xém chút ngã quỵ.
XOẸT...
Nhân cơ hội đó, Loạn Thuỳ Trân cùng Loạn Ninh Lam chém đứt đôi tay của lão quốc chủ...
Ngân Khôi và Kim Khôi cùng lúc tung quyền.
PHỐC!
Máu tươi cuồng phún, lão quốc chủ như chó chết bị đánh bay, khí thế hùng mạnh trên người nhanh chóng rút xuống...chỉ thoáng chốc đã như một lão nhân gần đất xa trời.
“Hả?”
Lạc Nam sửng sốt trước tình huống này, vội vàng ra hiệu cho Vạn Cổ Bá Tướng dừng lại thế công, vô tận Bá Lực đang rút ra từ Bá Đỉnh cũng thu liễm trở lại.
Vốn còn định điều động Vạn Cổ Bá Tướng chém ra Thần Tị, nào ngờ chỉ khí thế của Loạn Thần Kiếm đã đủ áp chế lão quốc chủ, khiến ông ta bất cẩn lộ ra sơ hở...kết quả bị hai nữ và hai con khôi lỗi trọng thương rồi.
Xem ra mức độ áp chế giữa Loạn Thần Kiếm đối với Loạn Đạo Thần Công thật sự quá lớn.
Giống như một con tiểu yêu thú gặp phải Nghịch Long, sự chênh lệch về bản chất khiến tiểu yêu ngay cả phản kháng cũng không làm nổi.
“Quá yếu.” Loạn Thuỳ Trân khinh miệt nói một tiếng.
Đều là Thần Đạo Viên Mãn...nhưng so với Thiên Hạ Đệ Nhất có thể một chưởng nghiền nát nàng, lão quốc chủ này lại yếu ớt đến đáng thương hại.
Những kẻ như thế này sở hữu Loạn Đạo Quy Tắc mô phỏng từ Loạn Đạo Kiếm Khí chính là sự sỉ nhục đối với chủ nhân cũ của nàng.
Nếu không phải vì nể mặt Loạn Thanh Quân, Loạn Thuỳ Trân chỉ muốn một kiếm chém chết lão quốc chủ cho đỡ chướng mắt.
Loạn Ninh Lam cũng có cùng suy nghĩ như vậy, nàng cảm thấy sự tồn tại của Loạn Đạo Thần Quốc chính là không cần thiết, muốn đem cái quốc gia này nhổ bỏ.
Bất quá hiện tại chỉ có thể thuận theo ý của Lạc Nam.
Lạc Nam lười nói nhảm, ra hiệu cho Ngân Khôi đấm lão quốc chủ bất tỉnh nhân sự...
Tiến ra bên ngoài quảng trường, hắn lại dùng thân phận của Loạn Long, nâng lên Nguyên Soái Lệnh Bài nghiêm nghị ra lệnh:
“Toàn quân nghe lệnh, cùng bổn soái đánh vào Tứ Đạo Cổ Lâm chi viện bệ hạ.”
“Tuân mệnh.” Tứ đại tướng quân phân biệt gồm Thanh Long Tướng, Bạch Hổ Tướng, Chu Tước Tướng và Huyền Vũ Tướng nhanh chóng quỳ gối trước mặt.
“Đưa Tứ Quân Lệnh của các ngươi ra!” Lạc Nam mở miệng nói.
Bốn vị đại tướng không chút dị nghị, giao ra Thanh Long Lệnh, Bạch Hổ Lệnh, Chu Tước Lệnh và Huyền Vũ Lệnh.
Lạc Nam từng đối đầu, biết chỗ lợi hại của Tứ Quân Lệnh này.
Hắn đem bốn khối Lệnh Bài dung hợp thành một, lập tức tạo thành Thần Quân Ấn có đẳng cấp tương đương Thần Bảo Hạ Phẩm.
Hơn nữa Thần Quân Ấn còn có một công dụng, đó là nơi chứa quân.
Ném Thần Quân Ấn lên không trung, Lạc Nam ra lệnh:
“Vào đi!”
“Chiến chiến chiến chiến chiến...”
Tứ Đại Quân Đoàn chiến ý ngất trời, không nghi ngờ chút nào, cùng với tứ đại tướng quân của bọn hắn lao vọt vào bên trong Thần Quân Ấn.
Chỉ trong thoáng chốc, toàn bộ quảng trường đã không còn một bóng người.
Lạc Nam cười khà khà, dụ dỗ thành công.
Hắn dùng Bá Đạo Quy Tắc phong toả triệt để Thần Quân Ấn...
“Làm rất tốt, lần này ngươi lập công lớn.” Nhìn thấy một loạt động tác lô hoả thuần thanh của Lạc Nam, cướp sạch nội tình của Loạn Đạo Thần Quốc, thu sạch quân đội của Loạn Đạo Thần Quốc, Bích Tiêu cũng nhịn không được phải cảm khái khen ngợi.
“Thế có thưởng gì nữa không?” Lạc Nam vuốt cằm.
“Những cống hiến của ngươi đã vượt khỏi phạm trù ban thưởng thông thường, chờ đại tỷ xuất quan ta sẽ cùng nàng thương nghị.” Bích Tiêu đáp.
Loạn Đạo Thần Quốc từ trước đến nay luôn là thế lực có thể uy hiếp đến Phá Đạo Hội.
Lần này Lạc Nam chỉ với một kế dẫn dụ Loạn Hoàng Vũ rời đi, lập tức dương đông kích tây khiến Loạn Đạo Thần Quốc tổn thất thảm trọng...
Công lớn như vậy, ban thưởng tài nguyên, vật phẩm bình thường đã có phần hơi keo kiệt.
Phá Đạo Hội luân công tội nghiêm minh, đương nhiên sẽ không để hắn chịu thua thiệt.
“Thật ra ta đã sớm nghĩ ra phần thưởng.” Lạc Nam cười tủm tỉm.
“Ngươi muốn cái gì?” Bích Tiêu đáp:
“Chỉ cần nằm trong khả năng, ta nghĩ đại tỷ sẽ đáp ứng.”
“Một nụ hôn.” Lạc Nam nghiêm chỉnh nói:
“Một nụ hôn trên môi của Tam Đương Gia.”
“Ngươi là tên hỗn đản.” Bích Tiêu gắt giọng, cái tên khốn kiếp này không đứng đắn một chút.
“Sao lại mắng ta? Đối với ta mà nói, phần thưởng này vượt trên tất cả những tài nguyên hay lễ vật gì khác.” Lạc Nam chân thành nói:
“Hơn nữa nó nằm trong khả năng của nàng a.”
“Im miệng đi!” Bích Tiêu không thèm để ý đến hắn.
Lạc Nam lắc đầu cười khổ, cô nàng này thật khó để khiến nàng đọng lòng a.
Để tránh đêm dài lắm mộng, hắn nhanh chóng mang theo chúng nữ rời đi.
...
“Thiếu chủ, kế tiếp chúng ta đi đâu?” Ngồi trên lưng U Hồn Yên Lang, Ngân Trinh mềm mại hỏi.
Tận mắt nhìn thấy Thần Quốc mạnh nhất Đạo Quốc bị thiếu chủ của mình đùa nghịch trong lòng bàn tay, Ngân Trinh thật sự sùng bái người nam nhân này.
“Đến chỗ bộ da, ta nghĩ vẫn còn kịp.” Lạc Nam trả lời:
“Nhưng chỉ âm thầm quan sát và tuỳ cơ ứng biến...không nên tiếp tục mạo hiểm.”
Ban đầu hắn muốn cướp bộ da, mục đích là để có nguyên liệu thăng cấp hàng vạn thanh phi kiếm của mình.
Nhưng sau khi vơ vét quốc khố của Loạn Đạo Thần Quốc, hắn đã thu được rất nhiều nguyên liệu luyện khí rồi...không cần thiết phải liều mạng tranh đoạt trước miệng của hơn chục vị Thần Đạo Hậu Kỳ làm gì.
Thu hoạch lần này ở Loạn Đạo Thần Quốc đã là quá lớn, đủ để hắn phát triển Sát Chiến Điện trong thời gian chục vạn năm, lập nên căn cơ đầu tiên của mình tại Đạo Giới.
Ngân Trinh hiểu ý gật đầu, mọi việc đều nghe theo phân phó của hắn.
Lạc Nam lúc này kích hoạt Yểm Thiếu Chi Liên đeo trên cổ, liên lạc với Tứ Trưởng Lão.
“Yểm Thiếu có gì căn dặn?” Rất nhanh, thanh âm của Tứ Trưởng Lão truyền ra.
“Bổn thiếu đã hoàn thành đủ các nhiệm vụ.” Lạc Nam đem đầu của các mục tiêu và Hư Vô Tam Đồng của Bách Mục, thông qua Yểm Thiếu Chi Liên truyền tống đến tổng bộ Yểm Ma Điện, ngay cả Loạn Long cũng đã bị hắn lấy xuống thủ cấp.
“Hít...Yểm Thiếu thật sự thần thông quảng đại.” Tứ Trưởng Lão thán phục không thôi.
Nhiều Thần Đạo Cảnh có thế lực chống lưng như vậy, không ngờ Yểm Thiếu lại có thể làm thịt toàn bộ.
Nhìn khắp lịch sử của Yểm Ma Điện, chưa từng có Yểm Thiếu nào vừa mới nhậm chức lại lập nên chiến tích kinh khủng như vậy a.
“Không cần nịnh nọt, Điểm Cống Hiến đã đủ rồi, bổn thiếu muốn đổi Hoả Ảnh Kiếm và Diêm Ly Kiếm!” Lạc Nam trầm giọng nói.
“Chuyện này có thể, ta sẽ thay mặt ngài báo cáo với Điện Chủ.” Tứ Trưởng Lão hồi đáp:
“Rất nhanh sẽ đem kiếm truyền đến cho ngài.”
“Tốt, cứ quyết định vậy đi.” Lạc Nam hài lòng gật đầu, đang định cắt đứt truyền âm.
“Yểm Thiếu, có chút chuyện...” Tứ Trưởng Lão giọng điệu hơi ngập ngừng.
“Nói đi!” Lạc Nam mở miệng.
“Lần sau ngài có thể cho ta theo làm việc hay không? Nhìn thấy lão đại bọn hắn thu được chỗ tốt, ta thật sự...” Tứ Trưởng Lão cắn răng nói:
“Ta muốn cống hiến cho Yểm Thiếu.”
Tận mắt Tứ Trưởng Lão nhìn thấy Tam Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão và Đại Trưởng Lão liên tục thu được lợi ích to lớn khi đi theo Lạc Nam, đừng nói là Tứ Trưởng Lão...bất cứ ai đều cảm thấy ghen ghét a.
“Hahaha, chuyện nhỏ ấy mà...lần sau nếu có việc cần, bổn thiếu sẽ không quên ngươi.” Lạc Nam sảng khoái đáp ứng.
“Vậy đa tạ Yểm Thiếu trước.” Tứ Trưởng Lão khách khách khí khí đáp.
Ngân Trinh ngồi ở phía trước nghe được đối thoại của hai người, chợt cất giọng thở dài...
“Nàng sao thế?” Lạc Nam hỏi.
“Ngay cả nhân vật như trưởng lão cũng muốn làm việc cho thiếu chủ, trong khi thực lực của thiếp quá yếu...không giúp gì được cho ngài.” Ngân Trinh cắn cắn môi.
“Ai nói nàng yếu?” Lạc Nam bật cười:
“Ta đảm bảo ở trong cùng cấp, mấy tên trưởng lão không phải đối thủ của nàng.”
“Nhưng mà sự thật là tu vi bọn họ cao hơn thiếp quá nhiều.” Ngân Trinh nhẹ chau mày.
“Đối với ta nàng quan trọng hơn bọn hắn.” Lạc Nam từ phía sau ôm lấy eo nàng, thì thầm nói:
“Thực lực có thể phát triển, trong tương lai nàng sẽ mạnh lên, nhưng có một thứ không thay đổi được.”
“Thứ gì thế thiếu chủ?” Ngân Trinh không hiểu.
“Nàng là một mỹ nhân, bọn hắn không phải.” Lạc Nam cười tà.
Ngân Trinh kỳ quái nhìn hắn, nàng vô thức đưa tay sờ lên mặt, truyền đến các đầu ngón tay chính là cảm giác lạnh lẽo và cứng cáp của chiếc mặt nạ.
Từ nhỏ đến lớn luôn đeo mặt nạ, chưa có ai thấy qua diện mạo thật của nàng, đương nhiên cũng chưa từng có ai khen ngợi nàng là mỹ nhân.
Mà trong suy nghĩ của nàng, diện mạo là thứ không có giá trị nhất...bản thân nàng cũng chưa từng bận tâm mình đẹp hay xấu, thậm chí cả giới tính cũng không quan trọng.
Nàng là sát thủ, thứ nàng quan tâm là thực lực, tốc độ, khả năng giết người và hoàn thành nhiệm vụ.
Từ khi đi theo Lạc Nam, nàng như lạc vào một chân trời mới, phải học cách khám phá từng chút một...
“Sau này đừng có đeo mặt nạ, đeo một tấm lụa mỏng là được.” Lạc Nam tự tay tháo xuống chiếc mặt nạ của nàng.
Rơi vào mắt hắn là dung nhan tinh xảo không có khuyết điểm, mắt to thâm thuý, mũi quỳnh thẳng cao, bờ môi kiều tiểu ngọt ngào...chỉ có điều làn da của nàng hơi nhợt nhạt vì luôn che giấu trong bóng tối.
“Dung nhan như thế này, ta muốn ngắm nhìn nhiều hơn...” Lạc Nam nâng chiếc cằm trơn bóng của giai nhân, vuốt ve gò má mịn màng.
“Thật kỳ quái, vì sao tim của ta lại đập nhanh?” Ngân Trinh đặt tay lên lồng ngực thì thào.
“Bởi vì nàng còn cảm xúc...” Lạc Nam nói:
“Tuy rằng cách đào tạo sát thủ của Yểm Ma Điện khá bài bản...nhưng cảm xúc của mỗi người là tạo hoá ban tặng, đâu thể nào thật sự xoá đi.”
Hắn nhớ lại mấy thê tử Phiêu Tử Hàm, Tử Yên từng muốn vong tình mà liên tục nhận phản phệ, hơi vui, hơi buồn một chút là thổ huyết.
Các sát thủ của Yểm Ma Điện không có hiện tượng đó, bọn hắn chỉ được huấn luyện theo kiểu xem nhẹ cảm xúc, ưu tiên lợi ích của Yểm Ma Điện lên trên tất cả mà thôi.
“Thiếu chủ có thể nói rõ hơn được không? Vì sao cảm xúc khiến tim ta đập nhanh hơn bình thường?” Ngân Trinh như một trang giấy trắng khiến người ta thương tiếc.
“Nói thì rất khó diễn tả, phải hành động mới được a.” Lạc Nam cười cười.
“Hành động?” Ngân Trinh nhìn hắn chờ đợi.
“Chính là như thế này.” Lạc Nam cúi đầu, hôn lấy bờ môi yêu kiều của nàng.
“Ưm...” Ngân Trinh mở to mắt, toàn thân run lên, nhịp tim lúc này không đập nữa...thay vào đó nó như dừng đập trong khoảng khắc.
Lạc Nam ôm chặt nàng, môi nhẹ ma sát, đầu lưỡi duỗi vào miệng thơm cuốn lấy chiếc lưỡi đinh hương rụt rè.
Ngân Trinh thở gấp, từng làn hương thơm tho truyền ra, nàng vô thức khép lại đôi mi rung động, đôi tay vòng qua eo hắn ôm lấy.
Nàng không hiểu loại cảm giác này là gì, nàng chỉ biết mình muốn được như thế, muốn nó kéo dài thêm thật lâu...thật lâu nữa...
U Hồn Yên Lang vẫn như làn khói băng qua rừng rậm hùng vĩ...
Đôi nam nữ trên lưng nó vẫn lặng lẽ môi lưỡi triền miên...
...
Chúc cả nhà ngủ ngon <3
///
Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:
-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU
- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal:
[email protected]E chân thành cảm ơn <3