Chương trước
Chương sau
“Loạn Thùy Trân, tên rất hay…”

Lạc Nam không ngoài ý muốn khi nàng cũng mang theo Loạn, hắn cười hỏi:

“Có muốn gặp gỡ Ninh Lam không? suốt thời gian qua Ninh Lam vẫn luôn muốn tìm nàng trở về.”

“Ninh Lam? Nàng ấy vẫn còn sống sao?” Loạn Thùy Trân kinh ngạc, bởi vì theo những tin tức mà nàng tìm hiểu được, Loạn Ninh Lam đã chết và hồn phách canh giữ mộ địa cho chủ công của mình.

“Đáng lẽ Ninh Lam cũng chết…bất quá đã có nhiều chuyện xảy ra.” Lạc Nam đem mọi việc kể lại, bao gồm Phá Đạo Hội Trưởng đã giúp Loạn Ninh Lam sống lại, mà hắn cũng đã có hai vị Kiếm Thị là Lạc Hà và Loạn Thanh Quân.

“Nếu là như thế, thiếu chủ có nguyện ý sở hữu bốn vị Kiếm Thị?” Loạn Thùy Trân dịu giọng hỏi.

“Haha, ta đương nhiên cầu còn không được.” Lạc Nam mừng rỡ nắm lấy tay nàng, có thêm một mỹ nhân vừa xinh đẹp, vừa cường đại như nàng nguyện ý làm Kiếm Thị, hắn làm sao có thể không vui sướng?

“Đáng tiếc hiện tại thiếp thân còn đang trọng thương, chỉ có thể cử phân thân đến trợ giúp chủ công.” Loạn Thùy Trân nói:

“Hiện tại phân thân của thiếp còn đang ở phụ cận Đại Hoang Thương Khung, có tu vi Thần Đạo Sơ Kỳ, là phân thân được tạo ra khi thiếp còn ở trạng thái toàn thịnh, những năm qua vẫn luôn nhờ có nó ở bên ngoài hoạt động.”

“Thời kỳ toàn thịnh nàng có tu vi gì?” Lạc Nam hiếu kỳ hỏi.

“Thần Đạo Hậu Kỳ.” Loạn Thùy Trân ung dung đáp.

Lạc Nam nghe vậy cười không khép miệng được, như thế chỉ cần hắn trợ giúp nàng khôi phục, bên cạnh liền có thêm một cường giả hàng đầu hỗ trợ.

Bất quá vấn đề này cũng không thể gấp…

“Phiền thiếu chủ gọi Ninh Lam đến, thiếp cũng rất nhớ nàng ấy.” Loạn Thuỳ Trân mong chờ nói.

“Chuyện nhỏ, ta tin tưởng nàng ấy sẽ rất vui mừng.” Lạc Nam mỉm cười.

Mấy ngày sau, Loạn Ninh Lam sau khi nghe tin đã được Minh Hà hỗ trợ dịch không đến Sát Chiến Điện.

Được Lạc Nam dẫn vào hộp đựng kiếm, tỷ muội hai người vô số năm không gặp nhau, dù có tâm cảnh vững vàng của Thần Đạo Cảnh cũng nhịn không được mà lệ nóng doanh tròng, ôm chầm lấy nhau ngậm ngùi không dứt.

“Thời điểm chủ công rời đi, ta không tìm thấy ngươi...cứ tưởng ngươi đã phản bội, không ngờ ngươi vẫn luôn tìm kiếm tung tích hung thủ.” Loạn Ninh Lam áy náy không dứt.

“Chuyện xưa đã qua rồi.” Loạn Thuỳ Trân vỗ nhẹ lưng nàng.

Lạc Nam nhìn mà cảm khái không thôi, số phận của hai nàng cũng quá đau khổ, cả hai thậm chí đều sẳn sàng cho cái chết, nhưng cuối cùng lại bị mình thuyết phục trở về, ham muốn được sống tiếp tăng lên mãnh liệt.

“Lam Thủy Kiếm vẫn còn bên cạnh ta, vậy Hồng Anh Kiếm của ngươi đâu rồi?” Loạn Ninh Lam không cảm giác được khí tức từ kiếm của Loạn Thùy Trân liền quan tâm hỏi.

Nghe đến đây, Loạn Thùy Trân cắn chặt cánh môi, ánh mắt lóe lên sự thương xót vô hạn đáp:

“Sau một chưởng của kẻ đó, Hồng Anh Kiếm của ta đã bị nghiền nát thành tro bụi…”

“Khốn nạn.” Loạn Ninh Lam nhất thời phẫn nộ đến run rẩy toàn thân, hít sâu một hơi hướng Lạc Nam quỳ gối:

“Thiếu chủ, mong ngươi hãy báo thù.”

“Nàng làm gì thế? mau đứng lên!” Lạc Nam vội vàng đem Loạn Ninh Lam nâng đỡ, nghiêm nghị gật đầu:

“Ta không biết thù oán rõ ràng ở bên trong đó, nhưng ta sẽ tận lực vì Loạn Phàm tiền bối lấy lại công đạo.”

“Có lời này của thiếu chủ là đủ lắm rồi.” Loạn Ninh Lam mãn nguyện.

“Kế tiếp nàng hãy truyền Thần Lực hỗ trợ, ta sẽ cố gắng loại bỏ Quy Tắc thần bí trong người Thùy Trân.” Lạc Nam đề nghị.

“Thiếp đương nhiên sẳn lòng.” Loạn Ninh Lam nghiêm túc gật đầu.

Lạc Nam cũng không nhẫn tâm nhìn Loạn Thùy Trân chịu đựng thống khổ trong thời gian dài như thế.

Hắn khoanh chân ngồi xuống phía sau, đôi tay đặt lên lưng Loạn Thùy Trân, mà Loạn Ninh Lam cũng ngồi phía sau, đặt tay lên lưng hắn.

Loạn Ninh Lam sẽ dùng Thần Đạo Chi Lực truyền vào cơ thể Lạc Nam, bổ sung lực lượng cho hắn vận chuyển Bá Đạo Quy Tắc và Loạn Kiếm Quy Tắc nhằm loại bỏ Quy Tắc trong cơ thể Loạn Thùy Trân.

Kích hoạt Gia Tốc Trận, ba người tập trung cao độ…

Thời gian dần trôi, chỉ sau vài tháng trong Gia Tốc Trận, Lạc Nam và Loạn Ninh Lam đều kiệt sức thở hổn hển nằm ra giữa hư không.

Ngay cả Thần Đạo Hậu Kỳ như Loạn Ninh Lam cũng không thể trụ nổi khi liên tục phải truyền lực lượng…

Nhưng so với cái giá bỏ ra, hiệu quả mang lại đã vô cùng đáng kể.

Một phần ba Thần Đạo Quy Tắc tàn phá cơ thể của Loạn Thùy Trân đã được loại bỏ.

“Đa tạ hai người.”

Cảm nhận cơ thể, linh hồn của mình nhẹ nhõm như chưa từng có, Loạn Thùy Trân nở nụ cười tuyệt mỹ, bờ môi của nàng đã có sắc hồng phơn phớt, rõ ràng khỏe hơn không ít rồi.

Lạc Nam hài lòng gật đầu, thứ nguy hiểm và rắc rối duy nhất chính là loại Quy Tắc thần bí kia, còn mấy vấn đề như đan điền vỡ, linh hồn bị thương hay kinh mạch đứt đoạn đều có thể dùng Bất Tử Dịch Thủy cũng như các loại tài nguyên khắc phục triệt để, không phải quá mức nghiêm trọng.

Lưu lại Loạn Ninh Lam bầu bạn với Loạn Thùy Trân ở lại Loạn Kiếm Tinh Không, Lạc Nam một mình tiến ra ngoài.

Hắn lấy Đế Tôn Kiếm, Vũ Hoàng Kiếm và tất cả phi kiếm còn lại của mình đưa vào trong hộp kiếm.

VÙ VÙ VÙ VÙ…

Hộp kiếm lập tức phát huy công năng của nó, điên cuồng thôn nạp Nguyên Khí ở xung quanh một cách tự nhiên, thông qua Thần Đạo Quy Tắc dung nhập vào trong từng thanh kiếm, bắt đầu quá trình thăng cấp và cải tiến.

“Việc tiếp theo của ta chỉ là chờ đợi thành quả.” Lạc Nam nở nụ cười, đem hộp kiếm cất giữ vào trong Bá Đỉnh.

Bởi vì hộp kiếm cần hấp thụ Nguyên Khí để tự hành vận chuyển, mà Bá Đỉnh cũng có khả năng tự động đem Nguyên Khí hút vào, nó có thể chia sẽ Nguyên Khí cho hộp đựng kiếm…

Không uổng công hắn vay nợ Bích Tiêu để thu lấy hộp đựng kiếm, lần này quả thật chính là đại thu hoạch a, Loạn Thùy Trân chính là thu hoạch lớn nhất.

Chờ trộm được Loạn Tinh Thạch từ chỗ Ngự Long Công Chúa, hắn sẽ đúc nên Loạn Đạo Kiếm Tướng, chiến lực lại tăng mạnh, phát huy được sức mạnh tối đa của Loạn Đạo Kiếm Quyết.

Lấy ra một mớ Đạo Xu vừa cướp được ném vào trong Bá Đỉnh, Lạc Nam ngồi giữa đại điện, khoanh chân tu luyện.



Cách hiện tại không lâu...

Tổ Long Tộc…

Trên đỉnh cao nhất của một đại sơn hùng vĩ, xung quanh là rừng rậm bạt ngàn, trong đình viện giữa hồ, một lão già râu tóc bạc trắng, ngũ quan có phần uy nghi, bất quá lúc này trên mặt lại mang theo tâm tình vui sướng, dùng tay đùa nghịch, nắn bóp, vuốt ve con mèo mập nằm cuộn tròn trong lòng…

“Meo, vuốt rồng bẩn thiểu của lão già ngươi làm rối loạn bộ lông cao quý của bổn miêu…” Mèo cam mập kháng nghị không ngừng, móng vuốt vung ra cào cấu loạn xạ.

Đáng tiếc trước nhục thân cường đại của đối phương, dù móng vuốt của mèo cam có thể xuyên thủng cả Thần Bảo phòng ngự nhưng vẫn chẳng thể tạo nên dù chỉ là một vết xước.

“Ta nói Tiểu Cam, ngươi làm sao biết lão phu dạo này nhàm chán nên đến tìm ta chơi đùa?” Lão già tóc trắng hài hước cười hỏi.

“Sợ con rồng già ngươi chết, đến nhìn một chút để còn kịp chuẩn bị lễ tang a meo.” Mèo mập buông lời bất kính.

Nếu có kẻ dám nói lời đại nghịch bất đạo như vậy trước mặt Long Tổ, chắc chắn đã bị vuốt rồng nghiền thành thịt vụn rồi.

Bất quá con mèo này khả ái đáng yêu, lại thường hay đến tìm Long Tổ bầu bạn nên rất được lão già ưa thích, cũng cho phép nó thoải mái dùng cái mỏ hỗn.

Nói đến Cam Đại Miêu chính là đệ nhất thiên tài thế hệ trước ở Đại Hoang Thương Khung, tuổi còn rất nhỏ đã trở thành Đại Trưởng Lão của Bách Thú Tộc, tuy rằng cái miệng không kiêng nể gì ai nhưng tính cách hiền hòa ít khi gây chiến, lại thêm dáng vẻ khả ái, bề ngoài đáng yêu nên rất được thế hệ trưởng bối như Long Tổ thưởng thức.

“Khà khà, rõ ràng Tiểu Cam ngươi tưởng niệm lão phu, hay để lão nói với Bách Thú Tộc một tiếng cho ngươi gia nhập Tổ Long Tộc làm sủng vật? địa vị sánh ngang tộc trưởng?” Long Tổ cười tủm tỉm.

“Nằm mơ đi a meo, nhìn cái mặt già của ngươi chán lắm rồi.” Cam Đại Miêu phồng má kêu lên kháng nghị, trong lòng thầm mắng nếu không vì hai con hàng kia, bổn miêu còn lâu mới đến thăm ngươi, lần này cũng bị ngươi nắn bóp đến ê ẩm cả lớp mỡ dày.

Người có thể khiến nó cam tâm tình nguyện hưởng thụ xoa nắn chỉ có một mình chủ nhân siêu cấp tuyệt mỹ mà thôi.

Long Tổ cười haha, đem Cam Đại Miêu thả xuống, lấy ra rất nhiều kỳ trân dị quả đưa cho nó thưởng thức.

Thân là Long Tổ cao cao tại thượng, đừng nói là ở Đại Hoang Thương Khung, dù nhìn khắp toàn Nguyên Giới cũng không có ai dám đối đáp tự nhiên, cư xử thoải mái với ông ta được như Cam Đại Miêu.

Người già đứng trên đỉnh thiên hạ đôi khi lại có những sự cô đơn, ngay cả những người thân cận cũng luôn cung cung kính kính, Long Tổ rất ít bằng hữu, Cam Đại Miêu lại chính là một trong số đó…

Vì vậy mỗi khi Cam Đại Miêu đến chơi, Long Tổ đều vô cùng vui vẻ, cùng nó thoải mái tán gẫu.

Mà trong lúc Cam Đại Miêu đã đảm nhiệm vai trò quan trọng nhất là cầm chân lão quái vật của Tổ Long Tộc…

Hắc Trư cùng Bọ Hung đã nhờ vào Bá Đạo Quy Tắc che đậy khí tức thành công lẻn vào…

Tuy nhiên phạm vi của Tổ Long Tộc thật sự quá mức rộng lớn, đã có vài tháng thời gian tìm kiếm và lăn lộn, hai con hàng vẫn chưa tìm thấy tung tích mộ địa do Vạn Yêu Chi Chủ lưu lại.

Bọn hắn đã vào Long Mộ, Long Uyên, Long Cốc, Long Điện, Long Doanh, Long Bảo…tất cả những nơi có thể và được canh giữ cẩn mật của Tổ Long Tộc rồi nhưng vẫn chưa đánh hơi được nơi cần tìm kia.

Trong đó Long Mộ là mộ địa của rồng, Long Uyên là nơi giam giữ tù nhân, Long Điện là nơi nghị sự, Long Doanh là chỗ luyện quân, Long Bảo là nơi cất chứa tài sản…

“Móa, có nhầm lẫn gì chăng?” Hắc Trư truyền âm cho Bọ Hung.

“Tuyệt đối không lầm, nhịp tim của ta đập ngày càng nhanh, chứng tỏ đã rất gần rồi…” Bọ Hung hít sâu một hơi.

“Thế rốt cuộc là ở đâu? chúng ta đã tìm gần như sạch sẽ rồi.” Hắc Trư có chút nôn nóng.

Xuyên suốt quá trình lẻn vào Tổ Long Tộc, nó được tận mắt chứng kiến nội tình kinh khủng của thế lực hàng đầu, dù từ trước đến nay không sợ trời không sợ đất cũng phải rén ngang.

Tùy tiện một vị Trưởng Lão của Tổ Long Tộc đứng ra cũng đủ làm thịt mình a…

“Nếu ngươi là Tổ Long Tộc, ngươi sẽ để mộ địa của chủ nhân ta ở đâu?” Bọ Hung chép miệng hỏi.

“Nếu chủ nhân của ngươi thật sự lợi hại như tin đồn, Trư gia sẽ chiếm truyền thừa của hắn làm của riêng.” Hắc Trư một mặt đương nhiên đáp.

“Hừ, mộ địa chủ nhân làm sao tùy tiện người ngoài có thể vào? Chỉ có ta là sủng vật trung thành của ngài mới đủ khả năng.” Bọ Hung bất mãn.

“Nếu vào không được, Trư gia cũng phải canh giữ ở nơi an toàn nhất.” Hắc Trư nói.

“Nơi an toàn nhất?” Bọ Hung và Hắc Trư rùng mình, đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt hướng tầm nhìn về một ngọn núi sừng sững xuyên thủng chín tầng trời tọa lạc ở giữa Tổ Long Tộc.

Tổ Long Sơn, nơi cư ngụ của Long Tổ…thần địa của Tổ Long Tộc, ngay cả trưởng lão cũng không dám tùy tiện xâm nhập.

Toàn bộ Tổ Long Tộc, chỉ có tộc trưởng và Long Tổ Chi Nữ là đủ tư cách tiến vào Tổ Long Sơn bất cứ lúc nào mà không cần xin phép hay báo trước.

Trước khi bọn hắn tiến vào, Cam Đại Miêu đã căn dặn kỹ càng chỉ được phép tìm kiếm ở những nơi khác, tuyệt đối không thể vào Tổ Long Sơn…

Bởi vì với thực lực của Long Tổ, bất cứ một thoáng gió thổi cỏ lay nào xảy ra tại Tổ Long Sơn cũng không thể thoát khỏi cảm ứng của hắn…

Cam Đại Miêu chỉ đảm bảo câu kéo thời gian, giữ chân Long Tổ tại Tổ Long Sơn để hai bọn hắn tìm kiếm ở những nơi khác…

“Ngươi trước tiên rời khỏi, để ta một mình.” Bọ Hung hít sâu một hơi, nó đã quyết định, dù chết thì chết một mình, không liên lụy đến bằng hữu.

“Cái rắm a, con côn trùng chết tiệt ngươi nghĩ Trư gia là loại heo sợ chết sao?” Hắc Trư phẫn nộ mắng to:

“Cùng lắm thì 18 năm sau, Trư gia lại là một nam heo đỉnh thiên lập địa.”

“Hảo huynh đệ…” Bọ Hung hưng phấn gật mạnh đầu:

“Có lời này của ngươi, huynh đệ chúng ta tuy không thể sinh cùng năm nhưng nguyện chết cùng ngày, một khi tìm được mộ địa của chủ nhân…Đấng ta không để ngươi chịu thiệt.”

“Đừng nói nhảm, liều mạng đi.” Hắc Trư trịnh trọng nói:

“Nhưng ngươi nên nhớ kỹ, dù chuyện gì xảy ra cũng không được liên lụy đến Cam Đại Miêu.”

“Chẳng may hai ta xui xẻo bị bắt giữ bị sưu hồn thì sao?” Bọ Hung hỏi.

“Xóa đi!” Hắc Trư cắn răng nói.

“Tốt.” Bọ Hung quyết đoán gật đầu.

Bọn hắn thả lỏng linh hồn, sau đó dùng chính Hồn Lực của mình trực tiếp oanh tạc, đè nén cơn đau thấu trời xanh không rên dù chỉ một tiếng, đem tất cả trí nhớ và ký ức về việc Cam Đại Miêu hỗ trợ xóa đi.

Như thế dù có bị cường ngạnh sưu hồn, cũng không sợ liên lụy đến Cam Đại Miêu đã ra tay giúp đỡ.

Cả hai nhất thời ngơ ngác, không hiểu mình vừa xóa đi cái gì trong hồi ức…

Bất quá đã thực hiện xong, cả hai cũng không còn vướng bận gì nữa.

Mang theo ánh mắt quyết tâm, điên cuồng lao về Tổ Long Sơn…

Thần địa bất khả xâm phạm của Tổ Long Tộc.



Chúc cả nhà đầu tuần vui vẻ &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:

-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU

- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn &LT3

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.