Chương trước
Chương sau
Bởi vì thời gian Long Phượng Võ Hội của Đạo Quốc không còn lâu nữa sẽ diễn ra, cho nên Lạc Nam cũng tranh thủ báo cáo với tông môn một tiếng.

Chỉ là hắn trở về Thanh Trà Sơn không nhìn thấy Hương Trà sư tỷ, cũng chẳng biết nữ nhân lười biếng này chạy đi đâu mất.

Ngược lại hắn gặp được Không Mộc Đạo Nhân đã lâu không thấy...

“Tiền bối tốt.” Lạc Nam chắp tay chào hỏi.

“Không tồi, năm đó đem ngươi mang về vốn chỉ để bầu bạn với Hương Trà, không nghĩ đến chiến lực hiện tại của ngươi có lẽ đã vượt qua lão thân.” Không Mộc Đạo Nhân cảm khái nói:

“Từ khi lão thân trở thành trưởng lão, các loại sự vụ bận rộn không ngớt...không có thời gian để tâm đến tỷ đệ các ngươi.”

“Tiền bối đừng suy nghĩ nhiều, sư tỷ vẫn luôn chiếu cố ta rất tốt.” Lạc Nam hiểu chuyện đáp.

Không Mộc Đạo Nhân gật đầu, đôi mắt đục ngầu nhưng đầy sự minh mẫn, nghiêm túc mở miệng:

“Cây càng cao càng đón gió, thực lực và tiềm lực của ngươi ngày một chứng minh, đồng nghĩa ngươi cũng dần lọt vào tầm mắt của cao tầng Độ Đạo Môn.”

Lạc Nam chăm chú lắng nghe, Không Mộc Đạo Nhân tiếp lời:

“Muốn đạt được sự tin tưởng cũng như có thể gắn bó vĩnh viễn với Độ Đạo Môn này, việc lựa chọn một trong ba đại Đạo Thống chính là điều bắt buộc...”

Hắn âm thầm cười khổ, lại là việc tuyển chọn Đạo Thống.

“Đại Trưởng Lão và Nhị Trưởng Lão đã đánh tiếng với lão thân, kỳ hạn cuối cùng của ngươi chính là thời khắc bước vào Thiên Đạo Cảnh, khi ngươi trở thành Thiên Đạo Cảnh...ngươi bắt buộc phải gia nhập vào một trong ba Đạo Thống.” Không Mộc Đạo Nhân trịnh trọng nhắc nhở:

“Tông môn sẽ không chứa chấp một kẻ tu vi cao, tiềm lực lớn nhưng lại không thuộc về bất cứ Đạo Thống nào, việc này liên quan đến truyền thống của tông môn, ngươi hiểu chứ?”

“Vãn bối hiểu rồi.” Lạc Nam chắp tay, thuận miệng nói:

“Trong thời gian tới, vãn bối muốn ra ngoài lịch luyện để đột phá Thiên Đạo, đồng thời suy nghĩ cẩn thận về việc lựa chọn Đạo Thống gia nhập.”

“Ừm, như vậy tốt lắm.” Không Mộc Đạo Nhân hài lòng gật gù:

“Ngươi cứ thoải mái, dù gia nhập Đạo Thống nào vẫn sẽ là người của Độ Đạo Môn mà thôi.”

Lạc Nam lặng lẽ suy tư, truyền thống của tông môn là thứ mà bản thân hắn không thể thay đổi, việc trở thành người của một trong ba Đạo Thống là điều bắt buộc.

Nghĩ đơn giản, nếu một đệ tử ở Thanh Long Thánh Địa nhưng lại không chịu đầu nhập Nam Thiên Môn, như vậy hắn và Nam Thiên Tố cũng không thể tin tưởng kẻ đó được.

Điều khiến Lạc Nam khó xử là hắn đã ít nhiều nhận ân tình của cả ba Đạo Thống, nhưng sắp tới chỉ có thể chọn một trong ba, vậy sẽ rất khó ăn nói với hai Đạo Thống còn lại nha.

Nếu như chọn một đạo thống, vậy cách duy nhất để bù đắp cho hai đạo thống còn lại chính là hoàn trả ân tình...

...

“Được rồi...ta có một thắc mắc.”

Bên trong một căn phòng xa hoa với đầy đủ tiện nghi, Lạc Nam nhịn không được chép miệng:

“Tại sao hai nàng lại đi cùng nhau?”

Nói là phòng, thật ra hắn đang ngồi trong một kiện Thiên Đạo Bảo có khả năng phi hành, nhìn từ bên ngoài có hình dạng như một cái đèn lồng màu đỏ trôi lơ lửng, tiến vào bên trong chính là căn phòng lộng lẫy, có cả Gia Tốc Trận và suối nước nóng...

Thiên Đạo Bảo phi hành này là của Thiếu Thần Nữ Đạo Hành Điện – Khương Lê.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, nơi này không chỉ có Khương Lê...mà còn có thêm Chân Mật.

Hai nữ nhân này lên đường xuất phát đến Đạo Quốc tham gia Long Phượng Võ Hội, lại chẳng biết vì lý do gì không đi cùng người thế lực của mình mà lại đi cùng với nhau.

Phải biết rằng quan hệ của Đạo Hành Điện với Chân Võ Thần Cung vốn không được tốt lắm.

Vốn Lạc Nam cho rằng Chân Mật sẽ đi cùng với mấy tên Thiếu Thần Tử của Chân Võ Thần Cung, còn Khương Lê sẽ đi cùng mấy tên Thiếu Thần Tử của Đạo Hành Điện, bản thân hắn chỉ cần một chức tuỳ tùng hay cận vệ của một trong hai người các nàng là được.

“Chỉ cần có mặt ở Đạo Quốc tham gia sự kiện là được, còn đi đến đó bằng phương thức nào là do chúng ta tự quyết định...” Chân Mật tuỳ ý nhún nhún vai.

Khương Lê cũng không thèm để ý đến câu hỏi vô tri của hắn, ưu nhã ngồi ở một bên thưởng thức trà thơm...

Lạc Nam tấm tắt lấy làm kỳ vuốt vuốt cằm, hắn phát hiện từ sau lần “hoạn nạn có nhau” ở Thiên Cảnh, quan hệ của hai nữ nhân này trở nên tốt hơn không ít, vốn từng xem là đối thủ sống còn thì nay lại giống như bằng hữu thân thiết.

“Vậy khi nào đến Đạo Quốc các nàng nhớ chờ mang theo ta vào cùng.” Lạc Nam nói:

“Hiện tại ta có việc riêng.”

“Chỉ còn năm năm là sự kiện bắt đầu, ngươi muốn đi đâu?” Chân Mật chau mày:

“Nên biết rằng khoảng cách giữa Đạo Địa và Đạo Quốc không ngắn, nếu không thông qua Truyền Tống Trận, cũng phải mất đến vài năm phi hành liên tục.”

“Lịch lãm rèn luyện.” Lạc Nam mỉm cười:

“Mặc dù nơi này có mỹ nhân bầu bạn, lại có trà thơm quả ngọt...nhưng lại không thể giúp ta đề thăng tu vi.”

Hắn muốn một mình xông thẳng từ Đạo Địa đến Đạo Quốc, trên đường đi thần cản giết thần, phật cản giết phật, tìm kiếm cơ duyên gia tăng thực lực.

Cứ trốn ở trong Pháp Bảo Phi Hành như thế này chẳng giúp ích được gì cho hắn.

Hai nữ nhân đưa mắt nhìn nhau, chứng kiến một tia kính nể.

Cái tên nam nhân này thực lực và thiên phú vốn đã rất kinh khủng nhưng tuỳ thời tuỳ lúc đều vẫn muốn cường đại hơn, chẳng trách hắn có được thành tựu đáng kinh ngạc như thế.

Lạc Nam cũng mặc kệ các nàng nghĩ gì, thả người rời khỏi Thiên Đạo Bảo, hạ mình rơi xuống đất.

Mục tiêu lần này của hắn là Tứ Đạo Cổ Lâm.

Tứ Đạo Cổ Lâm, tên như ý nghĩa...là một khu rừng cổ xưa nguyên thuỷ mênh mông và rộng lớn giáp ranh giới với cả bốn đại khu lần lượt là Đạo Địa, Đạo Hải, Đạo Vực và Đạo Quốc.

Tương truyền Tứ Đạo Cổ Lâm to lớn đến mức tiếp giáp với cả bốn khu vực ở Đạo Giới, nằm ở trung tâm chúng nó, chỉ cần ngươi có đủ bản lĩnh băng qua được Tứ Đạo Cổ Lâm...ngươi có thể đến được bất cứ nơi nào mình muốn ở thế giới này.

Nhưng mà bên trong Tứ Đạo Cổ Lâm tồn tại vô số hung hiểm, nghe đồn có cả những tôn đại hung, đại ác cấp độ Thần Đạo Cảnh ngủ say tại nơi này, bình thường tu sĩ qua lại ở các khu vực thà chấp nhận đi đường vòng, hoặc bỏ ra lượng lớn Nguyên Thạch sử dụng Truyền Tống Trận chứ không tiến vào Tứ Đạo Cổ Lâm tự tìm phiền toái.

Đương nhiên đi kèm nguy hiểm thường sẽ có cơ duyên, Tứ Đạo Cổ Lâm cũng là nơi để rất nhiều cường giả liều mạng lăn lộn, tìm kiếm thiên tài địa bảo.

Lạc Nam muốn sử dụng Tứ Đạo Cổ Lâm làm nơi rèn luyện đột phá tu vi, đồng thời sẳn tiện đặt chân đến biên giới Đạo Quốc.

Nghĩ là làm, Dịch Chuyển Tức Thời triển khai.

Không lâu sau đó, hắn như một con kiến hôi xuất hiện nơi bìa rừng cổ lão.

Đây là khu rừng hùng vĩ và hoang sơ nhất mà Lạc Nam từng được chứng kiến, số lượng đại thụ khổng lồ chen chút đan xen như hàng vạn thanh cột trụ chống trời khổng lồ, mỗi một sợi dây leo cũng to lớn hơn cơ thể hắn không biết bao nhiêu lần.

Chỉ mới ở bên ngoài nhìn vào, hắn đã phát giác được không ít ánh mắt Yêu Thú hung lệ từ bên trong khoá chặt lấy mình, dường như chỉ cần hắn dám đặt nửa bước chân vào lãnh thổ của chúng, kết quả nhận được chắc chắn sẽ rất thê thảm.

Phần phật...

Có thanh âm tà vải tung bay, hai thân ảnh mặc Phá Đạo Áo Choàng rộng thùng thình đã hạ mình rơi xuống trước mặt.

Lạc Nam khoé miệng giật giật: “Chuyện gì nữa đây?”

Hai thành viên của Phá Đạo Hội này chính là Khương Lê và Chân Mật, Phá Đạo Áo Choàng trên thân các nàng lúc này là do chính tay hắn cung cấp.

“Chúng ta cũng muốn rèn luyện.” Khương Lê tuỳ ý nói:

“Huống hồ nếu ngươi gặp chuyện không may, Phá Đạo Hội sẽ trách tội lên đầu chúng ta.”

“Đúng vậy, gia tăng thực lực trước khi tham gia Long Phượng Võ Hội cũng tốt.” Chân Mật siết chặt nắm đấm.

“Hừ, hai con hồ ly tinh.” Bên trong cơ thể Lạc Nam vang lên tiếng mắng.

Lạc Nam âm thầm buồn cười, hiện tại hắn và Đông Hoa đã ở trạng thái hợp nhất, nàng hoá thành hình xăm Bỉ Ngạn Hoa ở vị trí lồng ngực trái của hắn...không nghĩ đến bà nương này cũng biết ghen tuông.

“Tuỳ ý hai người, bất quá đừng làm vướng chân ta là được.” Lạc Nam trêu tức nói.

“Hừ, chúng ta cũng không yếu.” Chân Mật cùng Khương Lê bất mãn trợn mắt.

Bất quá nói thật, các nàng từ trước đến nay cũng đã từng vào Tứ Đạo Cổ Lâm rèn luyện, tuy nhiên cũng chỉ dám ở loanh quanh ở khu vực phía ngoài gần với ranh giới Đạo Địa mà thôi, chưa từng có ý định dám trực tiếp băng qua khu rừng cổ đại này để đến khu vực khác.

Thế nên lần này phát hiện ý đồ của Lạc Nam, hai nữ nhân với bản tính hiếu thắng và ham mê kích thích liền quyết định bám theo hắn.

“Vậy thì xuất phát!” Lạc Nam phất tay.

Hắn nhắm đến một cành cổ thụ thả người bay lên.

Bất quá rất nhanh sắc mặt khẽ biến.

Chỉ cảm thấy có cổ trọng lực như thái sơn áp đỉnh đè nặng lên cơ thể, trực tiếp ngăn cấm khả năng phi hành, cơ thể rơi tự do xuống mặt đất.

RỐNG.

Một đoá hoa yêu dị khổng lồ bất chợt mở ra, bên trong là cái miệng đỏ lòm như miệng quái vật với vô số chiếc răng nhọn điên cuồng phóng lên gặm lấy hắn.

Lạc Nam hừ lạnh, Đế Diễm hừng hực cháy trên lòng bàn tay muốn đem đoá hoa đánh nát.

Nào ngờ khoảnh khắc tiếp theo, vô số sợi dây leo như xúc tua từ trong các bụi rậm xung quanh xuyên qua không gian chói chặt lấy cơ thể hắn.

Chưa dừng lại ở đó, những sợi dây leo này nhô ra vô số gai nhọn phủ đầy kịch độc, cắm thẳng vào bên trong cơ thể.

“Cút hết!”

Lạc Nam giận dữ, Bá Thể cường hoành mở ra...

Bá Thế vừa hiện, trực tiếp đem toàn bộ những thứ phiền phức huỷ diệt, một quyền mang theo Bá Lực đấm xuống nghiền nát đoá hoa.

XOẸT XOẸT XOẸT...

Dường như vô cùng vô tận, hàng vạn sợi dây leo ở bốn phương tám hướng lại lao đến bất chấp Bá Thế bao vây, nối liền không dứt bao phủ lấy hắn.

Những dây leo này như có được linh tính, chúng nó giăng khắp mọi ngõ ngách như thiên la địa võng.

Lạc Nam mở ra Âm Dương Nguyệt Hồn Nhãn, Nhìn Xuyên Yếu Điểm kích hoạt soi rọi khắp nơi.

Rất nhanh hắn đã phát hiện một con Yêu Hoa tu vi Yêu Đại Đạo đang nấp dưới lòng đất, tất cả dây leo và hoa ăn thịt cũng là do nó điều động.

Không nói hai lời, hai tay hợp lại trước mặt, Bá Lực Chưởng điên cuồng ngưng tụ.

Không Đạo Na Di mở ra, Bá Lực Chưởng trực tiếp chưởng vào thông đạo.

Yêu Hoa còn chưa kịp phản ứng, bên cạnh nó đã là Bá Lực Chưởng lao vọt ra.

BÙM!

Lòng đất nổ tung, Yêu Hoa tan thành tro bụi...

Tất cả dây leo cũng đều ảm đạm rơi xuống.

Nhưng đúng lúc này, mặt đất dưới chân hắn lại chấn động kịch liệt, một con giun đất có hình thể như Địa Long lao vọt lên.

Nó há miệng như lỗ đen không đáy, tuôn ra vô tận hấp lực muốn đem Lạc Nam thôn phệ vào trong bụng.

“Này thì nuốt!”

Lạc Nam cười gằn, trực tiếp ngưng tụ Bom Bá Lực ném vào bụng nó.

BÙM!

Như một quả bom nổ tung, cơ thể giun đất phình to sau đó hoá thành thịt vụn.

Không Gian Chi Lực vận chuyển, hình thành từng bật thang đón đỡ hai chân Lạc Nam.

Không thể phi hành, hắn vẫn ung dung bước lên từng bậc thang rồi đứng lên cành cây cổ thụ.

“Bốp bốp...”

Hai nữ nhân vỗ tay tán dương, dường như vừa được chứng kiến một màng trình diễn đặc sắc.

“Hừ.” Lạc Nam không vui trừng mắt nhìn hai nàng, đồng thời kỳ quái nói:

“Đám yêu thú vừa rồi cảm giác linh trí của chúng không được cao lắm?”

Thông thường Yêu Tộc có tu luyện, bất kể là đẳng cấp nào thì linh trí đã không thua gì nhân loại.

Nhưng vừa rồi hắn cảm giác linh trí của hai con yêu thú kia dù có tu vi Đại Đạo nhưng lại chẳng khác nào dã thú hoang dại bình thường, linh trí không xứng với thực lực.

“Đó là điều đặc biệt của Tứ Đạo Cổ Lâm, khu rừng này như có một loại quy tắc đặc biệt khiến yêu thú phát triển phi tốc, thực lực cường đại nhưng lại ngu độn vô cùng, bản tính lại hung tàn táo bạo, tấn công bất chấp mục tiêu là ai.” Chân Mật trả lời:

“Tóm lại ngươi đừng nghĩ có thể cùng bọn chúng nói đạo lý, muốn vượt qua địa bàn của chúng chỉ có cách chiến đấu và đánh bại chúng.”

“Không sai, nghe đồn ngay cả Ngự Yêu Đạo Thống nổi danh ở Đạo Vực vẫn thất bại khi muốn thu phục Yêu Thú bên trong Tứ Đạo Cổ Lâm.” Chân Mật nói thêm:

“Mặc dù nơi này có rất nhiều chủng loại biến dị hùng mạnh.”

“Như vậy càng có ý tứ...” Lạc Nam hài lòng nở nụ cười.

Hắn đang suy nghĩ mình nên tìm một chút giống loài cường đại cho Dị Nữ hút máu...gia tăng chiến lực của Hấp Huyết Đạo Thể.

Quả thật Tứ Đạo Cổ Lâm có hoàn cảnh đặc thù, ngăn cấm phi hành, dường như có một tồn tại chí cao nào đó không cho phép ngươi bay trên khu rừng này.

Đồng thời, Lạc Nam cũng bí mật thả ra một con côn trùng nhỏ trốn vào mái tóc của mình.

Chính là Diên Hương Trùng lần trước đạt được sau khi thăng cấp Cửa Hàng May Mắn.

Diên Hương Trùng có khả năng toả ra hương thơm mê hoặc, dụ dỗ những loại tài nguyên có linh tính tự tìm đến.

Ở trong Thiên Cảnh lần trước Diên Hương Trùng chưa có cơ hội thể hiện, nhưng lần này ở Tứ Đạo Cổ Lâm, Lạc Nam tin rằng Diên Hương Trùng sẽ mang đến niềm vui ngoài ý muốn cho mình.

Không cần phi hành, Lạc Nam trực tiếp chạy bộ trên mặt đất...Bá Thế bao quanh, nghiền nát tất cả chướng ngại vật chắn đường.

Hai nữ nhân đưa mắt nhìn nhau, thi triển thân pháp như tên bắn đuổi theo hắn:

“Chúng ta cũng xuất phát!”

...

Chúc cả nhà chiều vui vẻ &LT3

///

Ai có lòng ủng hộ e thì đây ạ:

-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU

- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn &LT3

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.