Chương trước
Chương sau
Có lẽ sau khi trải qua nhiều chuyện không mong muốn, vận khí của Lạc Nam hiếm có một lần khá tốt.
Hắn đạt được những vật phẩm mình cần từ Vòng Quay Danh Vọng mà chẳng quay vào các ô không cần thiết.
Lần đầu tiên, tốn 2 tỷ Điểm Danh Vọng đạt được Tụ Lý Càn Khôn.
Lần thứ hai, 4 tỷ Điểm Danh Vọng quay vào Dục Tài Thánh Thủy.
Lần thứ ba, 8 tỷ Điểm Danh Vọng trực tiếp đạt được phương pháp luyện chế Oanh Thiên Tổ Phù.
Cuối cùng, 16 tỷ Điểm Danh Vọng đạt được Phù Đạo Thánh Thủy.
Mãi đến khi xác nhận trong không gian Hệ Thống xuất hiện đủ bốn vật phẩm mới, Lạc Nam vẫn còn không tin vào mắt mình:
“Móa nó, từ khi có được Vòng Quay Danh Vọng cho đến nay, đây là lần quay may mắn nhất!”
Sau bốn lần, hắn chỉ tiêu hao tổng cộng 30 tỷ Điểm Danh Vọng để sở hữu cả bốn vật phẩm quý giá.
Đang số đỏ, Lạc Nam hận không thể làm mới 7 cái ô để quay thêm, đáng tiếc thời gian của Vòng Quay Danh Vọng làm mới bị hạn chế, chỉ có thể tiếc nuối đóng lại.
“Đừng có được voi đòi tiên, lần sau chắc gì công tử đã vận khí tốt như vậy?” Kim Nhi hừ một tiếng nũng nịu.
“Nha đầu, chẳng lẽ muốn bóc lột Điểm Danh Vọng của bổn công tử?” Lạc Nam giận dữ nói.
Nhờ có lần thể hiện ở quá khứ trước mặt một đám cao tầng các đại thế lực để giành bảo tọa độc nhất, lại thêm đánh bại Long Khuynh Thành trước mắt toàn bộ Đế Thiên Côn Lôn, hắn mới kiếm được kha khá Điểm Danh Vọng.
Nhưng mấy nhiêu đó chẳng thấm thía gì, vài lần dò thám Thiên Cơ vài tin tức quan trọng là hết sạch.
Vì thế, trừ những việc cần thiết phải tiêu sài, Lạc Nam vẫn cố gắng tiết kiệm càng nhiều Điểm Danh Vọng càng tốt.
Kẽo kẹt…
Đang suy nghĩ miên man, cửa phòng bất chợt mở ra.
Một thiếu nữ tư dung tuyệt mỹ, mái tóc tím óng mượt như thác chảy dài xuống lưng chậm rãi bước vào, mang theo từng làn hương thơm ngát.
Ngoài Tử Yên còn có thể là ai?
Nàng bước xuống bên cạnh giường, đưa mắt ôn nhu nhìn hắn.
Lạc Nam vươn tay kéo nàng xuống ôm vào lòng ngực, mỉm cười hỏi:
“Chuyện sao rồi?”
“Không có gì quan trọng…” Tử Yên khẽ lắc đầu, lười biếng tựa vào lòng hắn, bờ môi chín mộng đem mọi chuyện kể lại một lần.
“Đan Thần Tháp? Đan Tử?” Lạc Nam nghe vậy âm thầm cảm thấy quái dị.
Hắn không nhịn được hỏi: “Nàng có biết tên Thiên Đan Đế kia là ai? Đan Tử muốn cưới nàng là kẻ nào không?”
“Thiếp dù sao cũng là Đế Nữ của Phiêu Miểu Tiên Cung, nhiều năm qua giao dịch với ai đương nhiên là biết!” Tử Yên vỗ nhẹ vào ngực hắn nói:
“Chính là Thái Thượng Đan Đế và Đan Tử Dương Diệp!”
Lạc Nam sắc mặt càng quái dị hơn.
Dương Diệp, đây không phải là con hàng mà hắn chạm mặt ở Thiên Nhiên Giới vì tranh giành Mộc Linh Tộc sao?
Khi đó Dương Diệp vô cùng tự tin tỷ thí Luyện Đan với hắn, kết quả thất bại ê chề, còn không phục và hẹn ngày tái đấu ở Đan Thần Đại Hội.
Nghe nói tham gia Đan Thần Đại Hội sẽ có cơ hội tiếp xúc với Tam Muội Chân Hỏa, Lạc Nam ngóng chờ đã lâu.
Bất quá thời gian trong mắt tu sĩ thật sự khó mà ước tính, năm đó Dương Diệp nói Đan Thần Đại Hội sắp bắt đầu, thực chất còn đến tận vài năm.
Cho nên mãi đến lúc này, Đan Thần Đại Hội vẫn chưa tổ chức.
“Nàng gặp Dương Diệp từ khi nào mà hắn lại thích nàng?” Lạc Nam tò mò hỏi.
“Thiếp làm sao biết!” Tử Yên lắc đầu đáp: “Thiếp thậm chí còn không có ấn tượng với cái tên này, mặt mũi chưa rõ!”
Lạc Nam nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ.
“Chàng nghĩ gì thế?” Tử Yên rút vào lòng.
Lạc Nam lúc này mới đem ân oán của mình và Dương Diệp kể lại một lần cho nàng nghe, cười khổ nói:
“Ta rất hoài nghi, cái tên Dương Diệp này là đang muốn nhằm vào ta!”
Tử Yên giật mình, mắt đẹp chớp chớp hỏi: “Ý chàng là Dương Diệp đề nghị muốn cưới thiếp là để gây phiền toái cho chàng!”
“Chỉ là suy đoán…” Lạc Nam đáp:
“Theo như lời của nàng, nàng và Dương Diệp chưa từng qua lại hay quen biết, vì sao hắn khăng khăng một mực say mê nàng như vậy?”
“Trái lại, Dương Diệp đã cùng ta kết thù, với thân phận cao quý của hắn muốn điều tra các tin tức liên quan đến ta không hề khó…”
“Có khả năng, Dương Diệp khi điều tra đã biết được nàng là hồng nhan tri kỷ của ta, chúng ta biểu hiện rất thân thiết ở Thiếu Đế Chi Chiến, nàng còn ở lại Côn Lôn Giới một thời gian không ngắn, người ngoài nhìn vào cũng biết chúng ta đang yêu nhau!”
“Nàng lại là Đế Nữ của Phiêu Miểu Tiên Cung, mà Thái Thượng Đan Đế lại là mối làm ăn lâu năm với các nàng, Dương Diệp liền nhờ sư phụ của hắn tạo sức ép muốn cưới nàng, mục đích là để phá hoại tình cảm của chúng ta!”
“Nghe chàng nói vậy, thiếp cảm thấy chuyện này quả thật có khả năng rất lớn a…” Tử Yên mím môi:
“Thật đáng ghét, chắc chắn là Dương Diệp muốn chàng phải sứt đầu mẻ trán giải quyết chuyện của thiếp, không còn tâm trạng luyện đan dẫn đến tiến độ sa sút, thất bại trong cuộc tái đấu với hắn ở Đan Thần Đại Hội!”
“Tất cả chỉ là suy đoán của ta…” Lạc Nam cười cười, sủng nịnh véo véo chiếc mũi nhỏ xinh cao thẳng của nàng nói:
“Không chừng chỉ là do ta ảo tưởng, thật ra Dương Diệp vô tình gặp nàng ở bên ngoài, bị phong thái như tiên nữ của nàng hấp dẫn, chỉ là nàng không chú ý đến hắn mà thôi!”
Tử Yên thấy hắn cố tình mượn chuyện này để khen ngợi mình, nàng che miệng cười, yêu kiều nói :
“Qua lời của chàng, Dương Diệp hắn phải là một kẻ cực kỳ kiêu ngạo, gặp thiếp là đến bắt chuyện làm quen rồi, sao có thể để thiếp ngay cả ấn tượng với hắn cũng không có?”
“Nói cũng phải…” Lạc Nam vuốt cằm, lập tức đem chuyện này ném ra sau ót:
“Bất kể mục đích thật sự của Dương Diệp là gì, hắn vẫn đánh giá thấp ta, những khó khăn mà Thái Thượng Đan Đế tạo ra chẳng là gì cả, nam nhân của nàng tiện tay là giải quyết!”
“Biết chàng lợi hại…” Tử Yên cười ngọt ngào, vòng tay ôm hắn càng chặt.
Từ sau khi triệt để rủ bỏ vong tình đạo, Tử Yên phong vận ngày càng mê người, cảm xúc thể hiện đôi khi còn mãnh liệt hơn so với nữ nhân thường thấy.
Có lẽ thứ gì khi bị áp chế quá lâu, một khi được giải tỏa cũng bộc phát cuồng nhiệt.
Được trưởng bối đồng ý mối quan hệ với nam nhân, hắn còn được Phiêu Miểu Tiên Cung xem là thượng khách, Tử Yên triệt để an lòng, an tâm thể hiện tình cảm của mình với hắn.
Trong lòng ôm một đại mỹ nhân, Lạc Nam không có phản ứng khác nào là thái giám.
Bên dưới đũng quần, một thanh vũ khí cứng rắn như thép đã sớm ngẩng cao đầu ngạo nghễ, đâm thẳng vào bụng dưới của Tử Yên.
Cảm nhận khí tức dương cương nóng rực của hắn, nàng môi đào cắn chặt, sóng mắt lưu chuyển nhìn hắn nói:
‘‘Suốt quảng đường theo thiếp đến nơi này, thứ hư hỏng kia của chàng cứ luôn đâm trúng người thiếp !’’
“Chỉ tại Tử Yên của ta quá mê người…” Lạc Nam cắn nhẹ vành tai nàng, bàn tay mò mẫm xuống giữa đôi chân dài của giai nhân, chậm rãi tiến vào, chạm lên cái tiểu nội khố bằng lụa mỏng của nàng, trêu chọc nói :
“Dọc quảng đường đi, nơi này của nàng vẫn luôn ẫm ướt, mang theo cô bé hư hỏng như vậy đi gặp sư phụ và các trưởng bối sao…”
“Đáng ghét, tất cả là tại chàng suốt đường tay chân không an phận!” Tử Yên khẽ gắt giọng.
Hai người ngồi trên lưng Tinh Không Long Mã một đường, xuyên suốt quá trình Lạc Nam dùng tay khám phá tất cả ngõ ngách trên thân thể nàng, làm sao có thể không ướt ?
Tử Yên cảm thấy cơ thể mình rất mẫn cảm, thật sự không chịu nổi sự ma sát với nam nhân, nhưng lại quyết tâm làm nữ nhân của hắn nên không hề ngăn cản.
“Suốt đường đi ta chỉ được sờ nhưng chưa được ngắm…” Lạc Nam ma mị cười: “Nàng nói xem phải làm sao?”
“Nhưng mà nơi này…” Tử Yên có chút rụt rè, dù sao ở Phiêu Miểu Tiên Cung chỉ có mình Lạc Nam là nam nhân, nếu còn làm ra chuyện hoang đường, nàng cảm thấy có chút xấu hổ.
‘‘Nơi này là nhà nàng…’’ Lạc Nam giọng nói như có ma lực: “Nàng không muốn thành người phụ nữ của ta ở đây sao ?’’
Chẳng biết vì sao, nghĩ đến có thể cùng Tử Yên chính thức kết hợp ở nơi này, một nơi chưa từng có nam nhân nào khác ngoài mình đặt chân vào, Lạc Nam cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Tử Yên dường như cũng bị lời nói của hắn kích thích, nàng không hề phản kháng, để mặc đôi tay ma quỷ kia lột bỏ từng kiện y phục trên ngọc thể mình.
Váy dài tím trượt xuống để lộ từng tấc da thịt trắng hơn tuyết tan, không chút tỳ vết, làn da của nàng trắng và trong đến mức loáng thoáng thấy được những sợi gân nhỏ dưới da.
Cổ thiên nga thon dài cao quý, xương quai xanh tinh xảo như đặc điêu khắc mà thành…
Tử Yên có vẻ rất thích màu tím, váy dài bên ngoài màu tím, ngay cả tiểu yếm và tiểu nội khố đang che giấu hai nơi tư mật nhất cũng thuần một màu tím…
Lạc Nam động tác lô hỏa thuần thanh, khóa kín bờ môi đỏ mộng của nàng, đầu lưỡi trêu chọc chiếc lưỡi đinh hương ướt át của Tử Yên.
Mặc dù đã hôn môi rất nhiều lần, nhưng Lạc Nam vẫn say mê hương vị miệng nhỏ Tử Yên mang lại.
Thơm như u lan, lạnh như u cốc, lưỡi nhỏ ngọt ngào như kẹo mềm, khiến hắn không biết chán là gì.
Vừa hôn nàng, hai bàn tay của hắn không hề rảnh rỗi, một tay lột xuống chiếc yếm nhỏ, một tay kéo đứt cả tiểu khố.
Ẩn sau hai lớp vảy tím lại là màu hồng đỏ mê người nổi bật.
Bầu sữa của Tử Yên không quá lớn như mấy nữ Thục Phi hay Võ Tam Nương, nhưng chúng nó lại căn tròn và đàn hồi, cằm nắm hết sức vừa tay, đỉnh đồi tô điểm hai tiểu núm bằng thịt hồng đỏ săn cứng.
Lạc Nam vừa nắn bóp, vừa kẹp tiểu núm vào khe ngón tay, thỉnh thoảng lại nắm lấy nó kéo nhẹ.
Hai nơi giáp công, mặc cho đôi đùi đẹp của Tử Yên cố gắng khép chặt, bàn tay ranh mãnh của hắn vẫn mân mê liên tục trên thảm cỏ nhỏ màu tím ở khu vực hình tam giác của nàng.
Khuất sau đám cỏ, loáng thoáng có thể nhìn thấy thánh địa của nữ nhân, nơi có lối vào gần như bị lắp kín, chỉ để lộ hai mép cửa hồng hào chật chội ép sát vào nhau.
Từ trong địa phương đó, thứ nước trinh nguyên không ngừng rỉ ra, những ngọn cỏ màu tím động nước như sương mai, vô cùng diễm lệ.
Tử Yên dù sao cũng là nữ nhân chưa nếm trải mùi đời, trước sự lão luyện của nam nhân, nàng run rẩy lên tục, lồng ngực vĩ mô phập phồng lên xuống mãnh liệt như từng con sóng, thở dốc trong cổ họng :
‘‘Tiểu Nam…Tiểu Nam…thiếp tê quá, ngứa quá…chàng đừng chọc thiếp nữa…’’
Lạc Nam thấy nàng ngay cả nói cũng khó khăn, lưu luyến hôn nàng sâu thêm một chút, lúc này mới đành lòng tách môi :
‘‘Ngoan, một chút nữa tê ngứa sẽ thành sung sướng…’’
Nói xong, đưa mắt ngắm nhìn nàng từ đầu đến chân, trong mắt lóe lên một tia kinh diễm :
‘‘Như một bức họa mỹ nhân, không…dù là họa cũng không ngòi bút nào có thể vẽ nên vẻ đẹp hoàn mỹ của nàng !’’
Tử Yên có thể cảm nhận ánh mắt xâm lược của nam nhân đảo khắp cơ thể mình, bản năng rụt rè của nữ nhân khiến nàng vô thức che đi bộ vị mẫn cảm.
Bị động tác như chim non sợ hãi sói đói của nàng làm kích thích, Lạc Nam một lần nữa cúi đầu, chỉ là lần này không hôn môi nàng, hắn lại đem bầu sữa của nàng ngậm vào trong miệng, hăng say bút mút.
Mà ở bên dưới, ngón tay của hắn đã tách ra cái khe, len lõi tiến vào…
‘‘Á, hừ…’’ Tử Yên bờ môi rung động phát ra thanh âm xấu hổ, gò má như bôi son hồng nhuận, mắt đẹp ngập nước, linh hồn run rẩy, nhục thể run rẩy…
Lạc Nam như đứa trẻ khao khát bầu vú mẹ, hắn nhấm nháp say mê, chuyển bên liên tục, từng dấu răng nghịch ngợm cũng lần lượt xuất hiện trên hai khối hình cầu căn tròn.
Nhưng sự cuồng nhiệt của nam nhân là vĩnh viễn không đủ, tận hưởng gò bồng đảo của nàng mãi mê, hắn lại tìm đến những vị trí khác.
Môi lưỡi của hắn đảo khắp từng tấc da thịt của nàng, xương quai xanh cũng bị liếm láp, cổ ngọc xuất hiện vô số đóm đỏ, phá đi làn da trắng nõn không tỳ vết.
“Á, chết thiếp rồi…”
Nhưng mãi đến khi môi của hắn hôn vào đôi môi dọc ngập nước của mình, Tử Yên mới cao giọng hét lên, một dòng điện lưu chạy khắp toàn thân, đầu óc mụ mị, từ tận cùng cơ thể có suối nước nóng phun trào.
Lạc Nam không nghĩ đến hắn chỉ mới hôn vào u cốc của nàng, đầu lưỡi vừa tách hai mép môi, Tử Yên đã co rút, đạt đến cao trào.
Hắn nhìn hai mép môi hé ra mở vào của nàng, không bỏ sót một chút thánh thủy tinh khiết nào, thưởng thức toàn bộ.
Tử Yên nhìn hắn hì hục, trong mắt nhu tình càng đậm, ma xui quỷ khiến hỏi:
“Ngon không?”
“So với bất kỳ rượu quý nào đều ngon!” Lạc Nam ngẩng đầu quẹt miệng đáp.
“Ngon thì uống nhiều một chút…” Tử Yên mê ly rên rỉ, hai tay kéo đầu của hắn dí sát vào, đùi đẹp kẹp lấy.
Lạc Nam cười haha: “Ta chẳng những thưởng thức, ta còn cho tiểu huynh đệ của ta thưởng thức!”
“Tiểu huynh đệ?” Tử Yên ngơ ngác chưa hiểu ra sao, bất quá rất nhanh liên tưởng đến lời của đám nhỏ ở thôn xóm, khẽ gắt một tiếng, động tình thở hổn hển.
Nàng đưa mắt nhìn, phát hiện chẳng biết từ bao giờ Lạc Nam đã trút bỏ y phục, lộ ra từng khối cơ bắp hoàn mỹ và thân thể nam tính vô hạn.
Nhưng thứ khiến Tử Yên bị hút hồn vẫn là thanh hung khí ngoại cỡ kia…
“Nó…nó thật sự lớn quá mức…” Tâm hồn thiếu nữ của nàng run lên, khó thể tưởng tượng địa phương chật hẹp đó của mình làm sao nghênh đón nổi.
“Ngoan, rồi từ từ sẽ quen…” Lạc Nam cúi đầu hôn lên trán nàng khích lệ.
Nói xong, đặt tiểu huynh đệ ở giữa động đào của nàng…
“Khoan…thiếp...” Tử Yên thủ thỉ…
“Sao thế nàng?” Lạc Nam ôn tồn hỏi.
“Thiếp nghe Thu Thi với Đông Mai nói, phải làm ướt nó trước…” Tử Yên xoay chuyển thân thể tuyệt mỹ đứng lên, sau đó chậm rãi quỳ gối trước mặt Lạc Nam, bàn tay nắm lấy thân côn cứng rắn.
Nhìn thấy bờ môi của nàng chậm rãi hé mở, Lạc Nam thở dài một hơi, trong lòng âm thầm tán thưởng Thu Thi với Đông Mai một phen.
Chỉ thấy một phần đã được tiến vào khoang miệng nhỏ xinh, đầu lưỡi của Tử Yên trượt lên trượt xuống, cố gắng làm ướt át nó từ gốc đến ngọn.
Lạc Nam chỉ muốn ngửa đầu thét dài, ngay tại Phiêu Miểu Tiên Cung, Đế Nữ cao cao tại thượng đang quỳ gối phục thị hắn như đế hoàng, còn gì thỏa mãn hơn…
“Được rồi đó chàng…” Tử Yên liếm liếm mép môi, nhìn lấy côn thịt đã thấm đẫm nước miếng của mình.
“Mùi vị thế nào?” Lạc Nam cười tà hỏi.
“Không tệ…” Tử Yên lí nhí đáp.
“Haha!” Lạc Nam cười lớn một phen, hưng phấn đem nàng đè sát xuống giường:
“Ta yêu nàng chết mất!”
Nói xong, mạnh mẽ tách đôi chân ngọc ngà ra, quy đầu tìm đến nơi cần đến…
“Chậm một chút, thiếp muốn cảm nhận từng chút một…” Tử Yên nhìn hắn đề nghị.
“Chậm nàng sẽ đau!” Lạc Nam thương yêu không dứt.
“Đau nhưng hạnh phúc…” Tử Yên mỉm cười lộng lẫy.
Lạc Nam tuân lệnh giai nhân, hít sâu một hơi, chậm rãi đâm vào.
“Ưm…”
Hai người đồng loạt rên rỉ lên.
Lạc Nam rên vì sung sướng, còn Tử Yên thì hơi đau đớn.
Nhìn thanh hung khí to lớn chậm rãi đút vào, tách hai cái mép nhỏ xíu của mình ra, màu sắc đối lập giữa hai bên da thịt, thật sự đánh sâu vào thị giác.
Cũng may Tử Yên ẩm ướt trơn trượt, quá trình diễn ra cũng không quá khó khăn.
Chỉ có điều, khi chạm đến lớp màn mỏng manh tượng trưng cho thân phận trinh nữ, Lạc Nam buộc phải dùng lực.
“Á…”
Máu đào chảy dài đỏ thẳm, Tử Yên hai mắt đẫm lệ nỉ non: “Tiểu Nam, cuối cùng thiếp cũng thành người của chàng!”
“Nàng vẫn luôn là của ta!” Lạc Nam ôm chặt lấy nàng, côn thịt vẫn từng tấc xâm nhập, sự ấm áp, chật chội khiến hắn như muốn điên.
Mãi đến khi tiến vào hết cả gốc, Tử Yên cũng cảm giác nơi tận cùng hoa tâm của mình đón nhận cự vật của nam nhân.
Hai người chính thức hòa hợp…
Nhìn thấy chân mày của nàng vẫn chưa dãn ra vì đau đớn, Lạc Nam yêu thương liếm láp âu yếm nữ nhân trong lòng như con mèo chăm sóc vết thương, từng giọt mồ hôi và nước mắt của nàng cũng được hắn trân quý…
Mãi đến khi đã quen với vật thể lạ, Tử Yên mới vô thức lắc lư vòng eo, nàng muốn đón nhận nhiều hơn thế.
Lạc Nam hiểu ý, chậm rãi chuyển động từng nhịp…
“Hừ…Tiểu Nam…thiếp cũng yêu chàng…” Tử Yên ôn nhu nói lời tình thoại.
‘‘Còn gọi Tiểu Nam hả thê tử bảo bối ?’’ Lạc Nam đét vào mông nàng, nhấp mạnh thêm vài cái.
‘‘Á, chết thiếp…phu quân à !’’ Tử Yên vừa rên vừa cười mãn nguyện : “Tiếng phu quân này thiếp đã muốn gọi từ lâu, nhìn thấy các tỷ muội gọi chàng như thế, thiếp cũng ghen tị…”
“Không sao, từ giờ trở đi, những thứ các nàng ấy đạt được, nàng cũng sẽ đạt được…” Lạc Nam mỉm cười.
“Mạnh hơn đi chàng, thiếp không còn đau nữa!” Tử Yên bẻn lẽn đề nghị.
“Tuân mệnh!” Lạc Nam cầu còn không được.
Hắn bế nàng ôm lấy, đi đến bên cạnh cửa sổ, nơi cách một tầng Trận Pháp, nhìn ra có thể thấy rất nhiều đệ tử xinh đẹp của Phiêu Miểu Tiên Cung đang tập võ.
Cạnh cửa sổ có một chiếc ghế lớn, Lạc Nam bế Tử Yên đến đó ngồi xuống, đặt nàng ngồi trên đùi mình, mặt hai người hướng về nhau, ra hiệu cho Tử Yên nới lỏng chân, côn thịt từ phía dưới đâm thẳng…
Bạch bạch bạch bạch bạch…
“Hừ…hừ…thoải mái, thoải mái chết…” Tử Yên chỉ cảm thấy mình như con thuyền nhỏ bị nam nhân là sóng thần thô bạo vùi dập.
Trong khoảnh khắc này, nàng cảm thấy vong tình là chuyện dại dột nhất thế gian, con đường trái ngược với sư phụ và các đời tiền bối tuy gặp khó khăn thử thách, nhưng kết quả lại được hưởng trái ngọt lành.
Bầu sữa to lớn của nàng ép vào lòng Lạc Nam, hai người ôm siết lấy nhau, hai bộ vị mẫn cảm kết hợp không ngừng nghĩ.
Bởi vì Lạc Nam không áp chế khoái cảm, mà Tử Yên cũng là lần đầu tiên trong đời.
Khi ma sát lên tới cao trào, vô số thớ thịt mềm mại như xúc tua quấn chặt côn thịt to lớn, đôi nam nữ cùng lúc lên đỉnh thăng hoa.
“Phu quân, thiếp muốn bay, linh hồn của thiếp đã ở trên mây rồi…” Tử Yên lã lơi gọi nói, khó có thể tin vị Phiêu Miểu Đế Nữ lạnh lùng trong trẻo năm đó lại có bộ dạng như vậy.
Mà Lạc Nam vừa chiếm hữu Tử Yên, vừa thông qua cửa sổ xem hàng loạt nữ đệ tử Phiêu Miểu Tiên Cung, tâm trạng và thể xác cũng tràn đầy thỏa mãn, dương tinh phun trào.
Hỗn hợp tình ái của hai người hòa quyện vào nhau, bên trong xen lẫn từng đóa hoa máu trinh nguyên thê mỹ.
“Phu quân, thiếp đã hiểu vì sao các tỷ muội say mê chàng như vậy!” Tử Yên thỏa mãn cắn vào miệng hắn, yêu kiều thở gấp:
“Chàng đúng là khắc tinh của nữ nhân!”
Lạc Nam bật cười, côn thịt cứng rắn trở lại trong tiểu huyệt lầy lội của nàng, trầm thấp nói:
“Các nàng cũng là khắc tinh của ta!”

Chúc cả nhà chiều thứ bảy vui vẻ <3
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.