Chương trước
Chương sau
Ở giữa quảng trường…

Lạc Nam bắt đầu mở ra quyển trục…

Hãm Quân Xa Luân Kiếm Điển…

Trong khoảnh khắc, một tiếng cười cuồng ngạo mang theo vẻ phóng khoáng không chút trói buộc như đánh sâu vào linh hồn Lạc Nam.

“HAHAHA!”

Cảnh tượng như hiện ra trong tầm mắt, Lạc Nam chứng kiến bóng lưng của một thân ảnh nam tử to lớn đỉnh thiên lập địa giữa vô tận tinh không, thân khoác Trọng Giáp, vác một thanh Cự Kiếm đen kịch như cột chống trời trên vai.

Bao vây nam tử là thiên quân vạn mã, số lượng cường giả tầng tầng lớp lớp, đông như kiến cỏ, có Tôn có Đế, mỗi một người sát khí đằng đằng, đem nam tử to lớn vây vào trung tâm.

Mặc dù kẻ thù đông đảo cường đại, nam tử lại không biểu hiện chút e sợ nào, toàn thân toát ra một cổ khí thế hoang dã ngông cuồng, ngửa đầu lên trời cười lớn, tiếng cười như sấm chấn động thương khung.

“Sát!”

Trước sự ngông cuồng của nam tử, chúng cường giả như bị chọc giận, từng luồng từng luồng lực lượng cấp tốc ngưng tụ, hóa thành các loại Vũ Kỹ phô thiên cái địa, Tôn Lực, Đế Lực bao phủ khắp một vùng vũ trụ, như đại hồng thủy có thể nhấn chìm tất cả.

Trước mặt vô tận thế công như vậy, sợ rằng ngay cả Thiên Đế cũng phải nhượng bộ lui binh.

“Muốn giết ta? HAHA!” Nam tử ngạo nghễ cười dài: “Để xem giữa ta và các ngươi, ai là người chết trước!”

Nói xong, Hắc Cự Kiếm trên vai hạ xuống, nắm chặt trong tay.

ĐÙNG ĐÙNG…

Cơ bắp bùng nổ, vô số sợi gân xanh nổi cộm lên khắp cơ thể, từng khối thịt căng cứng như cương thiết, ẩn chứa lực lượng như có thể nổ tung bất kỳ lúc nào.

Không chút dư thừa, không chút hoa mỹ…

Nam tử cuồng dã bắt đầu gầm thét:

“Chết chết chết chết chết…”

Cánh tay nâng lên, Hắc Trọng Kiếm điên cuồng nện xuống.

Lạc Nam trong lòng nhảy lên, một cảm giác khoái ý lan tràn khắp toàn thân.

Hắn nhìn thấy, trong thời gian cực kỳ ngắn ngũi, Hắc Trọng Kiếm hóa thành vô số tàn ảnh đen kịch nhìn không rõ ràng, lấy một tốc độ mà ngay cả Tiên Đế chỉ sợ cũng chẳng theo kịp nghiền ép không gian.

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…

Không gian tan vỡ, tinh không hỗn loạn, vô số đạo công kích bị nghiền thành hư vô, ngay cả cặn bả cũng không còn sót lại.

Tốc độ xuất kiếm của nam tử càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh, Lạc Nam không dám tưởng tượng trong một giây hắn có thể đánh ra bao nhiêu kiếm.

Hắn chỉ biết rằng, mỗi một lần xuất kiếm đều sẽ sinh ra một luồng kiếm khí, tốc độ xuất kiếm của nam tử nhanh đến mức luồng kiếm khí đầu tiên chưa kịp đánh đến đối thủ, thì luồng kiếm khí thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ mười, thứ vài chục đã nối đuôi theo sát…

Vô số luồng kiếm khí dung hợp vào nhau, luồng sau mạnh hơn luồng trước, thế không thể đỡ.

Trước sự bá đạo này, Tôn Kỹ, Đế Kỹ không ngừng tan biến, các loại thủ đoạn phòng ngự trở nên vô nghĩa, không gian băng liệt…

Quá nhiều sinh mệnh không kịp kháng cự, bị từng đường Kiếm nghiền thành bọt máu, trong đó có cả Tôn, có cả Đế…có cả những nhân vật hùng bá một phương.

Bọn hắn đều không thoát khỏi số phận chết cực kỳ thê thảm…

Nam tử đứng ở trung tâm như một cổ máy xoay thịt, cơ thể của hắn trở nên đẫm máu, có máu của kẻ thù, cũng có máu của chính hắc…

Thời gian dần trôi, theo tốc độ xuất Kiếm ngày càng nhanh, sức công phá ngày càng lớn, sự phản phệ mà môn Kiếm Pháp khủng bố này tác động lên cơ thể chủ nhân càng to lớn hơn.

Lạc Nam hoàn toàn không thể theo kịp thân ảnh Hắc Trọng Kiếm nữa rồi, cũng hoàn toàn không đếm nổi số lượng sinh mạng hóa thành bọt máu dưới vô biên Kiếm Khí.

Hắn chỉ thấy rằng, cánh tay cầm Hắc Trọng Kiếm của nam tử đã gần như băng liệt, nam tử không vì đó mà dừng lại, cánh tay còn lại của hắn cũng cầm lấy chuôi Kiếm, hai tay liên miên bất tuyệt nện xuống.

“AAAAAAAAAAA”

Tiếng hét thảm thiết, tiếng rên tuyệt vọng, tiếng gầm đau đớn…

Nam tử như phát điên, không biết thế nào là sống…là chết, hắn giết đến đỏ ngầu cả hai mắt.

RĂNG RẮC…

Theo thanh âm vỡ vụn vang lên, Hắc Trọng Kiếm xuất hiện từng khe nứt lan tràn như mạn nhện.

PHỐC…

Vô số tế bào, mạch máu từ cơ thể nam tử bắn mạnh mà ra, lục phủ ngũ tạng hóa thành thịt vụn.

Hắn vẫn điên cuồng xuất kiếm, điên cuồng trảm sát, điên cuồng tự hại thân thể mình.

“Chạy…”

Rốt cuộc, đã có người biết sợ…

Trước sự cuồng dã và bá đạo của nam tử kia, không ít Tiên Đế thực lực cường đại sắc mặt trắng bệch, tay chân run rẩy, quay đầu bỏ trốn.

“CHẾT!”

Nam tử gầm rống, hai tay cầm Hắc Trọng Kiếm, trong một hô hấp nện xuống vài chục Kiếm, vô tình nghiền nát một vị Tiên Đế thành tro bụi.

Sát khí đạt đến đỉnh điểm, nam tử không cho phép bất kỳ con mồi nào đào thoát khỏi tầm mắt mình.

Lạc Nam nín thở nhìn xem một màn này, nín thở nhìn cảnh tượng khốc liệt như ngày tận thế.

Chiến trường hoàn toàn vắng vẻ, máu tươi nhuộm đỏ màn đêm, hư không toàn diện hóa thành mảnh nhỏ, vô số Hư Không Loạn Lưu cưỡng ép bị sinh ra.

ĐÙNG!

PHỐC!

Theo hai tiếng nặng nề đến cực điểm vang lên…

Hắc Trọng Kiếm hóa thành tro tàn, phiêu tán trong gió đêm…

Cơ thể nam tử đỉnh thiên lập địa như quả bom bị kích nổ, xương cốt, gân mạch tiêu tùng, ngay cả một giọt máu cũng không còn sót lại…

Chiến trường chỉ còn lại mùi máu tươi và sát cơ nồng nặc, thật lâu không thể tiêu tan…

Đồng quy vu tận.

Một người đồng quy vu tận cùng vô số người…



Chẳng biết từ bao giờ, thân thể Lạc Nam đã đứng lên, Lạc Hồng Kiếm nặng nề xuất hiện trên vai.

Hắn nhắm chặt hai mắt, nhớ lại từng li từng tí động tác của nam tử vừa rồi, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn.

“Bát Môn Độn Giáp – Mở!”

Ý niệm vừa động, Khôi Lỗi Thể Đế đã xuất hiện trước mặt.

Theo hiệu lệnh của Lạc Nam, Khôi Lỗi Thể Đế không chút do dự lao vọt về phía hắn, đấm ra nhất quyền kinh thiên.

Lạc Nam nâng lên Lạc Hồng Kiếm, dồn toàn bộ lực lượng Thể Tôn vào cánh tay phải, thô bạo mà nặng nề trảm xuống.

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…

Một giây đầu tiên, 14 nhát trảm phô thiên cái địa rủ xuống.

KENG!

Lạc Hồng Kiếm chuẩn xác trảm thẳng vào một vị trí duy nhất cả 14 đường kiếm, va chạm chính diện với Khôi Lỗi Thể Đế.

Lạc Nam liên tục bị đẩy lùi, toàn thân lảo đảo, Khôi Lỗi Thể Đế thân thể chỉ hơi rung lên, sau đó lại điên cuồng lao về phía hắn.

Hiển nhiên, với lực lượng của một Thể Tôn, lại chỉ chém xuống 14 lần Kiếm…còn chưa đủ để Lạc Nam có thể địch lại một Thể Đế Sơ Kỳ.

Nhưng cảnh tượng như vậy lại khiến tứ đại cung nữ đứng bên ngoài tròn xoe mắt.

Các nàng cũng từng thử tu luyện qua Hãm Quân Xa Luân Kiếm Điển, nhưng ngay từ lần xuất kiếm đầu tiên, số lượng không vượt nổi quá 10…

Vậy mà Lạc Nam vừa thi triển đã đạt 14 lần xuất kiếm, thiên phú của hắn kinh khủng như thế sao?

Lạc Nam lúc này tập trung cao độ, Lạc Hồng Kiếm quá nặng, rất khó để có thể liên tục huy kiếm.

Phải biết rằng, trước đây khi còn tu luyện Trọng Hỏa Ngự Kiếm Quyết, hay gần nhất là Ngục Thần Kiếm Điển…những chiêu thức của chúng đều không nghiêng về tốc độ, trái lại chú trọng sức nặng và uy lực khi đánh ra.

Thời gian ngưng tụ mỗi một chiêu trong Trọng Hỏa Ngự Kiếm Quyết hay Ngục Thần Kiếm Điển đều không ngắn.

Vậy mà giờ đây, Hãm Quân Xa Luân Kiếm Điển yêu cầu hắn phải xuất kiếm với tốc độ cao trong cùng một khoảng thời gian, rất khó để thích ứng.

Hơn thế nữa, trong quá trình tu luyện cũng gặp phải khó khăn…đó là chưởng khống lực lượng không theo ý muốn.

Hãm Quân Xa Luân Kiếm mạnh mẽ khủng bố ở chỗ kiếm sau mạnh hơn kiếm trước.

Nhưng Lạc Nam chưa thành thạo điều này, đôi khi kiếm sau của hắn đánh ra lại suy yếu hơn kiếm trước, dẫn đến uy thế vốn có của Hãm Quân Xa Luân bị mất đi.

Hít sâu một hơi, hắn biết mình quá nóng vội rồi…không thể gấp gáp được.

Đối diện với Khôi Lỗi Thể Đế một lần nữa lao đến, hắn sắc mặt nghiêm túc, không còn cố chấp gắng gượng chém kiếm với tốc độ cao.

Trái lại, hắn chỉ chém ra hai kiếm.

Mỗi một kiếm tiêu hao nửa giây, kiếm sau mạnh hơn kiếm trước.

Phốc!

Lạc Nam bị Khôi Lỗi Thể Đế đánh bay.

Hắn bền bĩ đứng bật dậy, sắc mặt nghiêm túc chưa từng có.

Lần này, Lạc Nam gia tăng số lượng xuất kiếm, trong một giây xuất ra ba lần kiếm, thành công chưởng khống lực lượng để kiếm thứ hai mạnh hơn kiếm thứ nhất, kiếm thứ ba mạnh hơn kiếm thứ hai.

ẦM!

Vẫn bị Khôi Lỗi Thể Đế đánh bay.

“Thiếu Chủ muốn làm gì? Hắn vốn có thể đánh ra 14 đường kiếm trong cùng giây, vì sao đột ngột chỉ nện xuống vài kiếm?” Kiếp Thiền khó hiểu, hỏi các tỷ muội.

“Thiếu chủ đang muốn tu luyện từng bước, đầu tiên hắn sẽ tập chưởng khống lực lượng, sau đó mới đến tốc độ xuất kiếm!” Kiếp Tâm có kinh nghiệm nhất trong bốn tỷ muội, mở miệng đánh giá nói.

“Vẫn chưa được…” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe.

Khôi Lỗi Thể Đế lao đến, hắn vẫn cẩn thận chém xuống ba kiếm.

Lặp đi lặp lại liên tục vài lần, mỗi lần Lạc Nam đều bị đánh bay, hắn chỉ vẫn đánh ra ba đường kiếm.

“Thiếu Chủ sao thế? rõ ràng đã có thừa thời gian, vì sao không gia tăng tốc độ xuất kiếm?” Kiếp Linh nhịn không được thắc mắc.

Lần này ngay cả Kiếp Tâm cũng lắc đầu, nàng không nhìn ra dụng ý của Lạc Nam.

“Không hổ là yêu nghiệt, trong thời gian ngắn đã có thể nhìn ra môn đạo bên trong Hãm Quân Xa Luân Kiếm Điển, tu luyện bằng phương thức như vậy, có lẽ sẽ thật sự thành công!”

Kim Sắc Đế Bào tung bay, một thân ảnh cao quý uy nghiêm hàng lâm mà đến, Kim Quang che mặt, Đế Bào rộng thùng thình.

“Tham kiến Nữ Hoàng!” Tứ đại cung nữ vội vàng hành lễ.

Nữ Hoàng tùy ý phất tay ra hiệu các nàng bình thân, ánh mắt vẫn mang theo hứng thú nhìn xem Lạc Nam.

“Nữ Hoàng, phương pháp tu luyện của thiếu chủ có gì đặc biệt?” Kiếp Nhược mang theo tò mò hỏi.

Tam nữ cũng đưa mắt nhìn qua, chờ Nữ Hoàng giải thích nghi hoặc…

Nữ Hoàng vuốt cằm, cười cười nói:

“Các ngươi chỉ nhìn bằng ánh mắt mà không trực tiếp đối đầu với Lạc Nam, sẽ rất khó nhìn ra ý định và mong muốn của hắn!”

“Thông thường, người tu luyện Hãm Quân Xa Luân Kiếm Điển chỉ cần xuất kiếm nhanh, kiếm sau mạnh hơn kiếm trước là được, không yêu cầu cụ thể về sự chênh lệch lực lượng giữa mỗi kiếm liền kề nhau, ví dụ như Kiếm thứ hai có thể mạnh hơn kiếm thứ nhất nửa phần, mà kiếm thứ ba lại mạnh hơn kiếm thứ hai tận ba phần!”

“Nhưng Lạc Nam thì khác, hắn có mục đích rõ ràng, cũng đang dần dần hoàn thiện…”

Tứ đại cung nữ hơi đăm chiêu, Kiếp Tâm ánh mắt co rụt lại nói:

“Ý của Nữ Hoàng là thiếu chủ muốn điều khiển sự chênh lệch giữa từng đường kiếm theo ý mình?”

Nữ Hoàng gật đầu, hứng thú nói: “Dựa theo phán đoán của ta, tiểu tử này muốn biến Hãm Quân Xa Luân Kiếm Điển theo quy luật của riêng mình!”

“Hắn muốn lực lượng của kiếm sau phải gấp đôi kiếm trước, kiếm đầu tiên nếu chém ra 1 phần lực, vậy kiếm thứ hai phải là 2 phần lực, kiếm thứ ba là 4 phần lực, kiếm thứ tư là 8 phần lực, kiếm thứ 5 là 16 phần lực, kiếm thứ 6 là 32 phần lực…cứ thế gấp đôi, vô cùng vô tận!”

“Làm sao có thể? như vậy quá khó khăn!” Chúng nữ thất thanh.

Đạt đến Tiên Đế như các nàng, muốn điều động lực lượng một cách hoàn hảo khi thi triển Vũ Kỹ theo ý muốn của mình không phải việc gì khó.

Nhưng mà đó là khi các nàng mỗi lần chỉ đánh ra số ít Vũ Kỹ, có được thời gian để tập trung ngưng tụ điều động.

Còn Hãm Quân Xa Luân Kiếm Điển thì lại khác, nó yêu cầu trong thời gian cực ngắn phải liên tục xuất kiếm.

Với tần suất công kích dày đặc như vậy, làm sao có thể điều khiển lực lượng một cách hoàn mỹ và chuẩn xác như mong muốn của Lạc Nam?

Chỉ cần có thể chém ra kiếm sau mạnh hơn kiếm trước đã là thành công lắm rồi, bởi vì ở mỗi lần xuất kiếm thì thân thể sẽ bị phản chấn, hoàn cảnh cực kỳ khó khăn.

Thử hỏi trong vòng một giây, để chém ra vài chục Kiếm từ yếu đến mạnh đã là khó khăn rồi, làm sao còn có dư lực và tâm trí để điều chỉnh lực lượng theo nguyên tắc kiếm sau gấp đôi kiếm trước như Lạc Nam?

“Mặc dù khó khăn, nhưng đây chính là bước độ phá quan trọng của Hãm Quân Xa Luân Kiếm Điển!” Côn Lôn Nữ Hoàng giọng điệu đầy tán thưởng:

"Khi thành công chưởng khống lực lượng một cách hoàn mỹ theo ý muốn như vậy, cũng đồng nghĩa với hắn có thể ước tính lực lượng, từ đó kiểm soát được số lần xuất kiếm theo giới hạn của mình!”

“Không giống với những kẻ khác chỉ xuất kiếm một cách lung tung vô tội vạ, từ đó bị hạn chế về số lần chém!”

“Hơn nữa đừng quên, thiếu chủ của các ngươi còn là một Hồn Tôn, Linh Hồn của hắn cực kỳ cường đại, nếu kết hợp với khả năng của Hồn Tu, nói không chừng thật sự thành công!”

Lạc Nam lúc này đang chìm đắm vào Kiếm Điển, không nghe được lời đánh giá của Nữ Hoàng.

Bằng không hắn sẽ rất kinh ngạc, bởi vì ý đồ của mình vậy mà chỉ thoáng chốc đã bị nhìn thấu.

Không sai, lúc này khi tu luyện Hãm Quân Xa Luân Kiếm Điển, hắn vừa kích hoạt Khai Môn, vừa vận chuyển Hồn Lực lưu chuyển khắp cơ thể, để quan sát và điều chỉnh lực lượng hoàn mỹ theo ý mình với tần suất cao.

Ôn Hồn Liên đang điên cuồng xoay tròn, Hồn Lực cuồn cuộn tiến vào đầu não Lạc Nam, gia tăng sự minh mẫn và khả năng tập trung cho hắn.

Kiếm sau phải điều động lực lượng mạnh gấp đôi kiếm trước, không thể sai lệch dù chỉ một tia bé nhỏ…

Lạc Nam đang chậm rãi tập luyện từng bước một, không hề gấp gáp…

Hắn đối với bản thân mình cực kỳ nghiêm khắc…bị Khôi Lỗi Thể Đế đánh bay không biết bao nhiêu lần.

Mặc dù rất khó, nhưng nếu có thể thành công…Lạc Nam tự tin sẽ hoàn toàn nắm giữ Hãm Quân Xa Luân Kiếm Điển trong lòng bàn tay, đồng thời đem nó thăng lên một tầm cao mới.

Bởi vì, hiện tại Lạc Nam chỉ đang tập kiểm soát Thể Lực mà thôi.

Vẫn còn Bá Lực hắn chưa động tới!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.