Dơi là loài vật không những mang màu đen tối, sống ẩn nấp ở những nơi bí hiểm, mỗi khi nhắc đến thường khiến con người thấy sợ hãi, không may gặp phải dơi người ta lo ngại sẽ gặp phải điềm gở. Nhưng lại có một quan niệm rằng khi người thân hay người yêu chết đi họ sẽ hóa thành dơi và bay đến chỗ người mà họ yêu thương. Điều này thật khó tin, và đầy nghi hoặc. Nhưng Văn Hiền lại tin hoàn toàn vào điều này. Đó là những lời bà anh kể với anh khi còn sống, bà nói ông đã bảo với bà như vậy.
Văn Hiền và bà rất yêu thương nhau, anh là đứa cháu bà thương nhất, anh thương bà có khi còn hơn cả cha mẹ. Bà đã chăm sóc cho anh từ nhỏ đến lớn, từ bữa ăn cho tới giấc ngủ. Khi anh lớn cũng dần rời xa vòng tay của bà, anh cưới vợ sinh con sức khỏe của bà cũng yếu dần, ra vào bệnh viện liên tục. Khi bà mất điều hối hận nhất là không được nhìn mặt bà lần cuối. Anh đã khóc rất nhiều, thường lén khóc một mình không để ai biết. Một con dơi bay vào nhà anh và anh biết đấy chính là bà, bà về để gặp anh, bà đã không lừa anh. Đây có lẽ là niềm an ủi duy nhất và cuối cùng cho anh.