Chương trước
Chương sau
“Ngoan quá, phù phù…”
Lục Chinh đứng yên tại chỗ như khúc gỗ, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Ngộ Hạ, giống như muốn nhìn ra được một đóa hoa trong đó.
Bỗng nhiên một bóng dáng nhỏ bé chặn ngang ở giữa, vừa khéo che đi gương mặt nhỏ nhắn của cô bé con.
Lục Chinh vô thức nhíu mày lại, dịch sang bên cạnh mấy bước, tiếp tục nhìn chằm chằm cô nhóc, đôi mắt lộ rõ vẻ trầm tư.
Chưa được mấy giây, bóng lưng nhỏ bé đó như thể cố ý chống đối anh, cũng dịch sang, che kín mít cô bé kia đi.
Tuy quay lưng lại, không nhìn thấy mặt, nhưng từ cách ăn mặc có thể phân biệt ra được đó là một cậu bé trai.
Nhìn dáng vẻ thân thiết của hai cô cậu nhóc đó, có lẽ là anh em hoặc chị em.
Lục Chinh đột nhiên muốn nhìn xem đứa bé cứ thích đối đầu với anh kia có dáng vẻ ra sao.
Có phải là… rất giống Đàm Hi hay không?
Bên kia, hai đứa trẻ thì thà thì thật với nhau.
“A Lưu, em che mất chị nhìn ba rồi”
“Ông ấy không phải ba”
“Rõ ràng là phải”
“Em nói không phải là không phải!”
“Phiền chết đi được! Đáng ghét! Đáng ghét!”
“Nhớ đấy, chưa được mommy gật đầu thì ông ấy vẫn còn là người xa lạ”
“Nhưng rõ ràng đó chính là ba…” Cô bé như sắp khóc, ba phần khó hiểu, bảy phần ấm ức.
“Có nói chị cũng không hiểu, dù sao không thể gọi ba”
“Chị không…”
“Đàm Ngô Hạ! Chị thích bướng bỉnh đúng không?” Mặt A Lưu không biểu cảm, ánh mắt lạnh lẽo.
Cô gái nhỏ bĩu môi, nhưng không dám phản bác nữa.
Lần nào cũng thế, mỗi khi em trai gọi cả họ lẫn tên cô bé thì tức là nó đã rất tức giận rồi, tốt nhất đừng có động vào.
“… Không gọi thì không gọi, dù sao đó cũng chính là ba”
“Không có tiền đồ”
Ngộ Hạ nhéo ngón tay, ánh mắt u oán: Em trai thối tha! Em trai xấu xa! Đúng là đồ đáng ghét!
“Đó là ai?” Lục Chinh hỏi đại một nhân viên, ánh mắt hướng về phía hai chị em.
“Ồ, cô bé gái đó là người mẫu được Nhiễm Tổng mời về cứu cánh buổi chụp hình ngày hôm nay. Cậu bé trai kia là em trai của cô bé, cũng đi theo đến đây”
“Tên là gì?”
“Tôi không rõ lắm. À… nếu như anh không còn việc gì khác nữa, tôi xin phép đi làm việc đây”
Lục Chinh cau mày, ánh mắt trầm đi, không rõ đang suy nghĩ điều gì.
Chẳng biết tại sao, khoảng thời gian này trong đầu anh thường xuyên nhớ lại lời nói của Đàm Hi ngày hôm đó…
“Nếu như em nói, con chúng ta đã gần bốn tuổi rồi, anh có tin không?”
Con của chúng ta…
Bốn tuổi rồi…
Có tin không?
Đặc biệt khi nhìn thứ sinh vật gọi là “trẻ con”, phản ứng của anh càng mãnh liệt hơn, kèm theo đó là tim đập nhanh và mạnh.
Nếu như là thật…
Thậm chí anh còn không dám nghĩ đến khả năng đó, cũng không thể đối mặt với kết quả như vậy.
“Hi, Lục đại soái ca, đã lâu không gặp” Nhiễm Dao đứng bên cạnh anh, cong môi, ánh mắt nhìn về phía trước.
Đúng là… “Đã lâu không gặp” Lục Chinh khẽ nói, giống như thở dài.
“Đã gần năm năm rồi đấy nhỉ? Sau khi cô ấy ra đi, mấy người trong ký túc xá cũng liền ai đi đường nấy”
“Cô ấy” ở đây là ai, trong lòng hai người đều hiểu rất rõ.
Lục Chinh không tiếp lời.
“Nghe nói anh đã trở về Lục Thị, lại lên nắm quyền, chúc mừng!”
“Cảm ơn”
“Cô ấy… trở về rồi, anh có biết không?” Nhiễm Dao thăm dò nói, đảo mắt nhìn anh, không bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào trêи gương mặt người đàn ông.
Sau một thoáng trầm mặc, “Biết”
Nhiễm Dao nhướng mày.
Lúc này, cậu bé trai đột nhiên quay người, ánh mắt Lục Chinh trở nên căng thẳng.
Đáng tiếc, đập vào mắt anh là một cái khẩu trang màu đen, che đi hơn nửa gương mặt của cậu bé.
Trong đôi mắt không khỏi lóe lên sự thất vọng, anh đột nhiên xoay đầu lại, nhìn về phía Nhiễm Dao: “Hai chị em kia là ai?”
Trái tim bỗng đập bình bịch một cái, Nhiễm Dao cố gắng bình tĩnh, cười hỏi: “Anh nói vậy… là có ý gì?”
Giả vờ như không hiểu.
Về mặt nghiền ngẫm xuất hiện trêи mặt người đàn ông: “Ý tôi là, chúng có quan hệ gì với cô?”
Nhiễm Dao nghiêng đầu, mỉm cười, “Con của họ hàng thân thích, gọi tạm đến đây để cứu cánh, có vấn đề gì không?”
“… Không có, thuận miệng hỏi thôi. Tôi còn có chuyện, đi trước đây, chỗ này các cô cứ sử dụng thoải mái đi”
“Vậy xin cảm ơn Lục Tổng, tạm biệt”
Lục Chinh xoay người, sải bước rời đi, bóng lưng cao lớn hiện rõ vài phần hiu quạnh tiêu điều.
Nhiễm Dao nhìn anh đi xa, sau đó thở dài, “Xin lỗi nhé, Lục đại soái ca. Chưa được Đàm Hi mở lời, tôi cũng không dám cho anh và hai đứa nhóc này nhận nhau. Hơn nữa, chuyện này nên do mẹ hai đứa trẻ đích thân nói với anh thì tốt hơn…”
“Hic… ba đi rồi” Cô bé con luyến tiếc nhìn theo, vừa nhìn trộm theo hướng Lục Chinh rời đi, vừa quan sát biểu cảm của em trai, sợ cậu nhóc không vui.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.