Chương trước
Chương sau
Nhưng trêи thực tế, Lục Chinh hoàn toàn không hề nhìn thấy ánh mắt cầu cứu đó của Trương Hân Hoa. Kể từ khi nghe cô bé nói câu “mỗi người đều phải tự chịu trách nhiệm với những chuyện mình làm thì anh đã hoàn toàn ngẩn ra.
Cô cũng đã từng nói như vậy.
Dùng kiểu giọng điệu lạnh lùng bình tĩnh, mang theo sự kiêu ngạo “kiểu Đàm Hi” của riêng cổ, dám nghĩ dám làm.
Còn lúc này đây, anh lại nhìn thấy sự ngạo mạn ấy từ trêи người cô bé con này.
Đúng lúc đó, Keven đổi tư thế bế cô bé, gương mặt còn lấm lem nước mắt của cô bé nhìn chính diện vào anh.
Toàn thân Lục Chinh cứng đờ.
Ngoài ánh mắt ra, những chỗ khác dường như anh đều từng quen biết…
Cô bé vốn đang ghé lên bờ vai rộng rãi của chú Keven, dáng vẻ ỉu xìu. Cô bé đau, ấm ức, không muốn nói gì, cũng không muốn để ý đến ai hết!
Nhưng ánh mắt đó quá nóng bỏng, khiến cô bé không khỏi ngước lên nhìn.
Một giây sau, cái miệng nhỏ nhắn biến thành hình chữ “O”.
Có phải cô bé nhìn lầm rồi không?
Chớp mắt mấy cái, người vẫn còn đứng đó, vẫn là dáng vẻ đó, giống y hệt ba ở trêи ảnh, giống cả ba lần trước cổ bé xem trộm được ở trong video call nữa!
“Em ơi! Chị nhìn thấy b…”
“Câm miệng!” Tiểu A Lưu không biết ở đầu chui ra xuất hiện trước mặt cô bé con, cao ngạo ngẩng đầu lên, sự lạnh lùng trong đôi mắt vô cùng nổi bật, còn có cảm xúc cũng càng nặng nề hơn.
Ngộ Hạ vốn từ có hạn, không biết dùng từ nào để hình dung, chỉ biết là đáng sợ, cực kỳ đáng sợ…
“A Lưu, chị muốn…”
“Không cho muốn!” Dáng người nhỏ bé bùng phát khí thế lớn lao, khiến Ngộ Hạ không biết phản kháng thế nào, cũng không dám phản kháng lại.
Đôi mắt lại một lần nữa tích tụ nước mắt. Cô nhóc con ấm ức không thôi, tại sao lại không cho cô bé gọi ba chứ? Tại sao em trai cô bé lại hung dữ như vậy? Tại sao mommy không có ở đây…
Lúc này, Trương Hân Hoa bị mọi người công kϊƈɦ không được Lục Chinh giúp đỡ đã hoàn toàn thua trận. Cúi đầu nhìn con gái mình đang lén lút trốn sau lưng, cô ta đột nhiên buông bỏ hoàn toàn.
Mất mặt đã sao?
Còn không đáng nhắc đến so với việc hình tượng người mẹ hoàn hảo trong mắt con gái mình.
“Được, tôi xin lỗi”
Keven thuận thế nghiêng người, đặt Ngộ Hạ xuống trước mặt Trương Hân Hoa, “Bé con, có tha thứ hay không là quyết định của cháu”
Động tác này đương nhiên cắt ngang ánh nhìn chằm chủ của Lục Chinh, cô bé con đã quay lưng lại với anh rồi.
Trương Hân Hoa hít thở sâu, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Xin lỗi nhé cô bé, vừa nãy cô không cố ý, cháu… tha lỗi cho cổ được không?”
Ngộ Hạ mím môi, đôi mắt đen láy đánh giá nhìn cô ta.
Tất cả mọi ánh mắt dồn lên người cổ bé, muốn xem xem cô bé phản ứng thế nào.
Lúc này, Thổi Ngọc San đi từ phía sau mẹ mình ra, nở một nụ cười tươi xán lạn với Ngộ Hạ, “Em gái, chị thay mặt mẹ chị xin lỗi em, hy vọng em có thể tha lỗi cho mẹ chị, có được không? Tuy mẹ chị trông có vẻ rất hung dữ, thích trừng mắt, nói gì cũng to, nhưng mà mẹ biết tắm cho cún con, còn âm thầm mua đồ ăn vặt cho cún con ăn nữa, có đôi khi còn rất dịu dàng kể chuyện cho chị nghe trước khi đi ngủ…”
Trương Hân Hoa nghe thấy giọng nói non nớt của con gái, cảm nhận được sự bảo vệ của con gái đối với mình, thoáng chốc vành mắt ứng đỏ.
Là đại tiểu thư của Trương gia, được trời cao ưu ái, cô ta kiêu căng, ương ngạnh, tính toán chi li, không ai bì nổi.
Nhưng là một người mẹ, cô ta có một trái tim mềm yếu.
Ngộ Hạ nghiêm túc lắng nghe chị gái nhỏ nói, sau đó dưới ánh mắt của mọi người, cô bé gật đầu, “Nghe ra thì mẹ của chị là một người mẹ tốt, giống y hệt như mẹ em vậy! Nên… em sẽ tha thứ cho mẹ chị!”
“Cảm ơn em!” Thôi Ngọc San hưng phấn nhảy dựng lên.
Cô gái bé nhỏ hít mũi, rồi cũng cười theo, “You are welcome!”
Trương Hân Hoa chứng kiến toàn bộ cảnh hai đứa trẻ tươi cười với nhau, khoảnh khắc đó, cảm giác xấu hổ, chua xót, quẫn bách trào dâng trong lòng cô ta, khiến cô ta ngượng ngùng đỏ bừng mặt lên, cúi gằm đầu xuống.
Sau đó lại trịnh trọng xin lỗi Nhiễm Dao, cũng không nhắc đến việc ai chiếm chỗ của ai nữa, mà đưa con gái nhanh chóng rời đi.
Sự việc kết thúc, buổi chụp ảnh tiếp tục.
Trương Lộ mua thuốc mỡ, bôi lên vết thương trêи cổ cho cô bé, mọi người lại bắt đầu bận rộn ai vào việc nấy.
Cứ như vậy, mấy người của DÁCH rõ ràng là đám người lạc quẻ.
“Sao còn chưa đi? Ở lại làm gì?” Một nhân viên thực sự không nhìn nổi nữa, lên tiếng châm chọc.
“Các… các người đừng có mà quá huênh hoang…”
“Hừ, cũng không biết người huênh hoang là ai kìa! Có bản lĩnh đi đọ sức trêи sàn catwalk ấy, chơi mấy trò để hèn bẩn thỉu này tính là gì? Tôi nhổ vào!”
“Các… các người cứ đợi đấy!” Tiểu Lưu nói xong, dẫn người nháo nhác rời khỏi.
Nhìn qua cũng có vẻ khí thế, nhưng suy cho cùng vẫn có cảm giác giống như đang chạy trốn hơn.
Đến đây, cuộc so bì giữa hai bên kết thúc.
March thắng!
“Hạ Hạ, thế này có được không? Chị có mạnh tay quá không?” Trương Lộ thoa thuốc mỡ cho cô bé, toàn bộ quá trình cẩn thận tỉ mỉ, chỉ sợ mình quá mạnh tay, làm đau cô bé đáng yêu này.
“Cảm ơn chị, em không đau ạ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.