Thiên Bắc nhớ nhung cảm giác được ôm cô trong ngực, ngửi lấy mùi hương trên mái tóc suông mềm, lòng bàn tay đặt lên lưng Quế Anh mang theo hơi ấm nhẹ nhàng vuốt ve nhưng bị cô đẩy ra.
– Anh về đi.
– Cho anh ôm em thêm chút nữa.
Cô bất đắc dĩ thở dài, hai tay dần buông thõng. Tối nay cô lo cho anh nên không ngủ được, tự mình suy diễn ra đủ tình huống rồi lo lắng thêm. Cô không biết phải quên anh bằng cách nào nữa, có lẽ đúng như Quốc Hưng nói, còn yêu thì rất khó để quên. Cô thở dài hỏi.
– Anh có đánh nhau với Minh Hải không?
– Không có.
– Thật?
– Em có thể kiểm tra trên người anh.
– Sao anh khẳng định đứa bé là con anh?
– Anh có cách làm cậu ta nói ra sự thật.
Cô ngẩng đầu lên, lông mày nhíu lại, không biết Thiên Bắc có cách gì, mới đó đã khiến Minh Hải chịu lòi đuôi cáo. Anh dùng ngón trỏ xoa xoa giữa trán Quế Anh rồi giải thích.
– Em nhớ Thục Khuê không?
– Là cô sinh viên của anh à?
Thiên Bắc cười khổ trước câu hỏi chanh chua của Quế Anh, gật đầu đáp.
– Hiện tại Thục Khuê bị tai nạn vẫn chưa tỉnh, có khả năng cô ta sẽ tàn tật suốt đời.
– Là Minh Hải gây tai nạn sao?
– Ừ. Anh không có bằng chứng nhưng chắc chắn là hắn ta. Không ngờ chỉ mới đe doạ hắn đã để lộ sơ hở. Đề phòng trường hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-la-con-thuong/2464451/chuong-32.html