– Em mua gì vậy?
– Anh ăn tạm mì gói đi.
– Lại mì gói nữa sao?
– Gần đây không ai b.á.n gì hết.
– Em ghé đâu đó mua đến cũng được mà.
– Em quên.
Mỹ Lệ cau có đặt một bịch to lên bàn, bên trong có mì gói, thuốc và vài bộ quần áo mới, gần một tuần nay Minh Hải chỉ ăn mì nên ngán đến tận cổ. Anh ta bị cảm không dám đến bệnh viện, uống thuốc mấy hôm nay chẳng đỡ ho tí nào. Cách ba bữa Mỹ Lệ lại đến, anh ta cần gì thì nhờ em họ mua.
– Bố mẹ anh có hỏi gì không?
– Có, nhưng em bảo không biết. Thiên Bắc vẫn cho đám lưu manh kia canh chừng trước nhà anh.
– Còn Quế Anh thì sao?
– Anh còn tơ tưởng tới con nhỏ đó hả?
– Không có, anh chỉ muốn biết hai người họ đã làm lành hay chưa?
– Ngày nào cũng đưa đón nhau, chướng mắt.
– Quế Anh đang mang thai.
Minh Hải chỉ nói như vậy để Mỹ Lệ tự suy nghĩ nên làm gì, cô ta nhíu mày, không cần hỏi cũng biết đứa bé là con ai. Nếu đứa bé không còn, cảm giác của Thiên Bắc sẽ như thế nào nhỉ, Mỹ Lệ tự hiếu kì rồi nhếch môi, bâng quơ hỏi.
– Anh muốn bọn họ không ai nhận ra mình không?
– Em có cách gì sao?
– Phẫu thuật thẩm mỹ đi.
– Không được, đến bệnh viện chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.
– Em sẽ tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-la-con-thuong/2464449/chuong-33.html