Quế Anh từ trường ghé qua quán, ngày nào cũng mong khách ngồi kín các dãy bàn như thế này, tinh thần tự nhiên phấn chấn, làm gì cũng không biết mệt. Lát nữa Thiên Bắc ghé sẽ ngạc nhiên cho mà xem, cô thêm vào menu món mới, anh bảo sẽ kén khách nhưng từ sáng giờ đã bán hơn số lượng cô dự tính. Quế Anh vui vẻ thay đồng phục rồi đứng ở quầy thu ngân, thấy khách vào liền mỉm cười niềm nở.
– Hết bàn rồi chị ạ.
– Tầng trên cũng hết rồi sao?
– Dạ. Có vị khách kia ngồi hơn 2 tiếng, có nên đến nhắc không chị?
Nhân viên phục vụ đang hỏi ý kiến Quế Anh về người đàn ông ngồi ở dãy bàn phía trong cùng. Anh ta bất chợt hướng ánh mắt về phía này, lỗ chân lông trên người Quế Anh dựng đứng. Chiếc mũ lưỡi trai che khuất đôi mắt nhưng mũi và cằm anh ta lộ ra ngoài trông như bị biến dạng, Quế Anh không dám nhìn lâu lắc đầu.
– Để khách ngồi thêm đi.
– Dạ.
Tuy sợ nhưng cô vẫn tò mò lén nhìn người đàn ông kì lạ đó thêm lần nữa, phát hiện anh ta cũng đang nhìn mình nên lúng túng. Đôi mắt sâu hoắm đang nhìn trực diện về phía cô tựa như cười cợt, không biết cảm giác đó có đúng hay không nhưng trong lòng cô đang dấy lên một nỗi lo sợ mơ hồ. Thấy anh ta đứng lên Quế Anh vội quay đi, có khách vào nên cô không nhìn thấy hành động rút điện thoại để lên bàn của Minh Hải. Nhân viên phục vụ vội dọn bàn, thấy khách để quên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-la-con-thuong/2464445/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.