Quế Anh sinh thường nên ngày mai được xuất viện, cho con ti sữa xong hai mẹ con cùng lăn ra ngủ. Thiên Bắc ngồi trên ghế xem tài liệu thư ký vừa gửi qua mail, ngắm hai người quan trọng nhất trong cuộc đời mình ngủ say anh mới yên tâm làm việc. Tiếng gõ bàn phím lạch cạch vang lên, sợ ồn nên Thiên Bắc kéo ghế ngồi ra xa. Tối qua thằng bé khóc quấy cả đêm nên Quế Anh không ngủ được, giờ mới có thời gian tranh thủ chợp mắt. Trưa bà Lệ ghé qua, thấy cháu trai đang nằm trong ngực mẹ ngủ ngon lành nên không dám lớn tiếng, đưa hộp cơm cho Thiên Bắc nói khẽ.
– Con ăn cơm đi.
– Cảm ơn mẹ.
Bệnh viện có cơm cho Quế Anh nên bà Lệ chỉ nấu một phần cho Thiên Bắc, anh gấp laptop lại rồi cầm hộp cơm ra ngoài. Quốc Hưng đi du lịch cùng bạn gái, khi về có quà đem tới nhà cho Thiên Bắc mới biết Quế Anh sinh rồi nên gọi điện chúc mừng.
– Thằng nhóc ra sớm vậy, tôi tưởng về kịp lúc thấy cậu mừng phát khóc vì được làm bố chứ.
– Về rồi à?
– Ừ, tôi mới tới nhà cậu, nghe bác gái nói mới biết.
– Không cần tới bệnh viện đâu.
– Sao vậy?
– Đừng doạ con tôi sợ.
Quốc Hưng chỉ biết cười trừ.
– Có ông bố như cậu thật nhàm chán, khi nào Quế Anh xuất viện vậy?
– Sáng mai.
– Tối đến quán tôi làm vài ly chúc mừng đi.
– Tôi còn phải trông con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-la-con-thuong/2464444/chuong-36.html