Phượng Loan nghe được thì ngớ ra.
Như vậy cũng được? Phải biết, cả nhà Lưu Tam bán canh bánh bao đã nhiều năm, Lưu Tam cũng lớn tuổi, vả lại buôn bán rộng lớn, sớm không còn tự mình xuống bếp nhào bột làm bánh. Đều là mấy người con trai và học đồ của ông ta chuẩn bị, tự Lưu Tam ở trong nhà trở thành Lão Thái Gia, thường ngày đi xem chim cảnh, nghiên cứu đồ cổ, cuộc sống trôi qua nhàn tản sung túc.
Tiêu Đạc..., lại có thể mời được Lưu Tam đến Phượng gia? Vì một mình mình làm bánh bao.
Bảo Châu vui mừng hớn hở nói: “Trắc phi, Vương Gia đối với người thật đúng là tốt.”
Phượng Loan từ từ buông đũa xuống, giật mình, sau đó đáy lòng than khẽ.
Nhìn xem, nhìn xem Đoan Vương Điện hạ người ta, biết lấy lòng người cỡ nào? Kiếp trước nhóm mưu sĩ phụ tá bên cạnh Tiêu Đạc, không phải từng người cũng bị thu mua như thế sao? Bản thân mình nếu không phải đã có kinh nghiệm kiếp trước, thì sẽ bị hắn mê hoặc đến đầu óc choáng váng, bị dỗ cho mơ hồ.
Rất nhiều cảm khái, trong lòng lại không nhịn được có chút ít chua xót.
Trên đời này, không có yêu, thì làm sao có hận? Chỉ có yêu, đem chân tâm giao cho người ta, sau khi bị tổn thương, mới đau lòng, khổ sở, phẫn nộ, tuyệt vọng, mới có thể hận thật sâu.
Thôi, bản thân mình chỉ cần quên đi những thứ này là tốt rồi.
Phượng Loan không nguyện đi nghĩ sâu xa đến tình cảm của mình, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-hoang-gia/3058216/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.