"Như thế nào rồi hả?" Chân thị lắc lắc nàng, "Đứa nhỏ này, hay là bị bóng đè." Khuyên nhủ: "Mộng chỉ là mộng, mặc kệ ở trong mộng thấy được chuyện gì không tốt, đều là giả hết."
"Vâng." Phượng Loan không muốn làm cho mẫu thân lo lắng, cười cười, "Mộng là giả."
Những chuyện ở kiếp trước, đã tan thành mây khói.
Kiếp này mình không cần sa vào thống khổ nữa, mà là dũng cảm tiến tới!
Chân thị nghĩ tới mộng của con gái, cũng không có quá để ý, ngược lại lo lắng chuyện Ngụy thị, "Không ngờ nàng ta lại mang thai." Không nhịn được hơi oán giận, "Vương Gia thật là, sao không để cho người của hắn đợi một chút."
Phượng Loan "xì" cười, "Mẫu thân, như thế nào người giống Mục phu nhân vậy? Phỏng đoán là trong lòng Vương phi và Mục phu nhân cũng oán giận, sao Vương Gia phải chờ chúng ta này nọ chứ. Loại chuyện này, bản thân nữ nhân chúng ta lo lắng, nhưng với Vương Gia mà nói, đương nhiên con nối dòng càng nhiều càng tốt, hắn làm sao có thể kêu cơ thiếp đợi?"
"Vậy mười năm trước đó, không phải hắn đã bắt cơ thiếp chờ Vương phi đó sao!" Chân thị có chút bực tức.
Bà thật có chút bất bình, nếu như nói gia thế, dung mạo, tâm tư, mọi thứ của con gái mình không kém Đoan Vương phi, bất quá Đoan Vương phi chỉ gặp phải thời điểm tốt, mới được Đoan Vương đối với nàng ta tôn trọng mười năm.
---- khó tránh được mình ấm ức vì nữ nhi.
Phượng Loan trải qua kinh nghiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-hoang-gia/3058213/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.