Edit: Thu Lệ
Nhìn thấy Hứa Lệ Hoa, Diệp Cẩn Niên liền dự định buông cánh tay Nam Cung Minh Húc ra, nhưng không nghĩ lại bị Nam Cung Minh Húc trở tay nắm chặt lại, tất cả lạnh lẽo trong tay đều là mồ hôi.
"Bớt ở đây làm bộ làm tịch đi, lúc Minh Húc cấp cứu bệnh tình nguy kịch cô không có mặt, khó khăn lắm nó mới đỡ một chút cô lại đến dày vò nó! Thân thể của nó thành ra như vậy đều do cô làm hại, một lần còn không đủ nhất định phải lấy mạng nó cô mới bằng lòng bỏ qua sao? Lương tâm của cô và người chị kia của cô đều cho chó ăn!" Hứa Lệ Hoa ném hộp cơm trong tay, dùng sức đẩy Diệp Cẩn Niên, thế nhưng Nam Cung Minh Húc nắm thật sự quá chặt, một cú xô này không đẩy Diệp Cẩn Niên ra ngoài, nhưng cũng khiến cho cô suýt chút nữa ngã xuống.
Thật may là Ân Dao đã kịp thời xông vào đỡ Diệp Cẩn Niên.
"Rốt cuộc cô ta có gì tốt? Không phải chỉ là phụ nữ thôi sao, đáng giá để con liều mạng như vậy à?" Hứa Lệ Hoa thấy động tác lôi kéo này khiến Nam Cung Minh Húc khổ sở vài phần, biết là kéo trúng vết thương, tay lại không dám dùng sức, chỉ có thể vừa oán hận nhìn chằm chằm Diệp Cẩn Niên, vừa giúp Nam Cung Minh Húc, đỡ anh ta ngồi trở lại ghế dựa, nhìn thấy anh ta ho đến ửng hồng cả khuôn mặt đau lòng không chịu được, tức giận nói: "Cuộc đời thật oan nghiệt, lúc trước mẹ đã không đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-danh-mon-nuoi-tu-nho/3191567/chuong-127-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.