Hoàng hôn đúng hẹn lại tới, ánh tà dương yên lặng tại đường chân trời, khôngcam lòng buông thả ánh sáng cuối cùng trước khi rơi xuống, trải rộng màu sắc đẹp đẽ như máu ra cả vùng.
Diệp Cẩn Niên ngồi trên bệ cửa sổ to lớn, đầu dựa vào tường, hơi ngửa nhìn bầu trời đang dần dần tối tăm. Nhớ lúc mới tới nhà họ Thiệu, cô cũng thích ngồi trên bệ cửa sổ như thế này, yên tĩnh nhìn ánh trăng treo giữa không trung, rực rỡ mênh mông.
Tay vẫn nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa trên bụng, khoé môi Diệp Cẩn cong lên nụcười yếu ớt. Sau khi Flores rời đi, cô đã bị Tiểu Mai mang về phòng,người bác sĩ đó đã kiểm tra cặn kẽ cho cô. Không hổ là đứa bé của DiệpCẩn Niên, cho dù ở trong hoàn cảnh ác liệt nhiều thay đổi như vậy, nhưng vẫn có thể ngoan cường lớn lên như cũ.
Sau lưng, cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, không cần quay đầu lại Diệp Cẩn Niên cũng biết người đi vào là ai.
“Cô Diệp, bữa tối của cô đã chuẩn bị xong.” Giọng nói của Tiểu Mai truyền đến.
“Cứ để đó đi, tôi vẫn chưa đói bụng.” Diệp Cẩn Niên nhàn nhạt mở miệng,trong lúc đó những tia sáng cuối cùng cũng khuất dưới đường chân trời,trên bầu trời ánh trăng màu bạc đang dần dần hiện lên, ánh trăng vụn vặt đắm đuối rơi vào lòng bàn tay, giống như một tầng vải voan mềm mại.
Sau lưng hồi lâu vẫn không có tiếng trả lời, Diệp Cẩn Niên khẽ nhéo lôngmày quay đầu lại nhìn về phía Tiểu Mai, vẫn là gương mặt ngọt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-danh-mon-nuoi-tu-nho/3191553/chuong-123-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.