Ngoài cửa, Thiệu Tư Hữu đứng lặng im, không bước vào cũng chẳng nói gì, cảm xúc trong đôi mắt đen tăng vọt, nhìn chằm chặp người thiếu nữ đang khẽ cười trước mặt, theo hơi thở không tính là đều đều của anh, dưới ánh đèn trong hành lang, mồ hôi lấm tấm trên trán trở nên hơi ửng sáng.
"Anh?" Nhìn bộ dáng khác thường của Thiệu Tư Hữu, Diệp Cẩn Niên có chút không hiểu, nghi ngờ gọi.
Tiếng nói vừa dứt, Thiệu Tư Hữu trước mặt đột ngột bước lên phía trên, hung hăng ôm cô vào lòng.
"Nhạc Nhạc, cuối cùng anh đã tìm được em." Giọng nói khe khẽ, chân thành mang theo chút run rẩy mơ hồ, lực ôm chặt đến nỗi tựa như muốn đem Diệp Cẩn Niên hòa vào trong người.
Diệp Cẩn Niên vốn định đẩy anh ra theo bản năng, lại cứ như vậy bị đờ đẫn trong câu nói thở phào, trầm thấp bên tai của Thiệu Tư Hữu.
Cách lớp áo có thể nghe thấy được nhịp điệu trái tim Thiệu Tư Hữu đang nhảy lên, nơi ngực vẫn phập phồng chưa trở lại được bình thường, tỏ rõ sự nôn nóng lúc trước của anh.
Trong ấn tượng của cô, người đàn ông cao quý, tao nhã như vậy, lại mất đi trạng thái bình thường chỉ vì mình. Trong lòng Diệp Cẩn Niên dâng lên cỗ ấm áp chân thật, cũng đồng thời mang theo chút đau lâm râm, không gay gắt, lại khiến cho người ta khó có thể bỏ qua.
"Anh, anh à." Dừng lại mấy giây, cái đầu nhỏ bị bao quanh của Diệp Cẩn Niên cố gắng thoát ra khỏi lồng ngực Thiệu Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-danh-mon-nuoi-tu-nho/3191390/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.