"Nhạc Nhạc, em sao vậy?"
Sau khi trở lại khách sạn, Holkeri thấy Diệp Cẩn Niên nằm thẳng cẳng trên ghế sofa, lần thứ ba nhíu mày hỏi.
Đưa ra câu trả lời giống như hai lần trước, Diệp Cẩn Niên nhắm hai mắtlại, lông mi thật dài khẽ run run, lật người qua một bên, né tránh bàntay thăm dò của Holkeri.
"Rốt cuộc em đang giận gì hả!" Holkeri bứt mái tóc vàng của mình có chút giận dữ, không chịu nổi khẽ gầm lên, thấy Diệp Cẩn Niên từ lúc ở bệnhviện đi ra, từ đầu đến cuối đều không để ý đến mình, cuối cùng không thể nhịn được nữa, đưa tay định giữ bả vai nhỏ bé của Diệp Cẩn Niên.
Cảm giác được Holkeri đến gần, Diệp Cẩn Niên chợt mở mắt ra, quay đầu lạnh lùng nhìn, động tác của Holkeri bỗng nhiên dừng lại.
Niên Nhạc Nhạc như vậy, không phải là lần đầu tiên hắn thấy, nhưng cũng chỉ từng nhìn thấy qua một lần.
Đó là một năm trước đây, Niên Nhạc Nhạc vừa được 16 tuổi, được ông nội cử người đưa về nhà Bố Tư Nặc.
Bởi vì cô Lisa từng là một trong những người kế vị xuất sắc nhất tronglịch sử của dòng họ Bố Tư Nặc, là người con duy nhất của cô, khoảnh khắc Niên Nhạc Nhạc bước vào trong tầm mắt của mọi người, đã trở thành tiêuđiểm chú ý của bọn họ.
Vậy mà, cảm giác mới mẻ như thế chỉ duy trì được chưa đầy hai tháng.
Trong hai tháng, qua mấy cuộc khảo sát đơn giản, thành tích của NhạcNhạc đều coi là tạm được, đối với việc này, giáo viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-danh-mon-nuoi-tu-nho/3191375/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.