Có lẽ bởi vì liên quan đến Niên Nhạc Nhạc, nên từ bốn năm trước dòng họ Bố Tư Nặc đã bắt đầu nâng cao tầm ảnh hưởng ở thành phố Kỳ Lâm, nhưng cho dù là như vậy, khi Diệp Cẩn Niên nói muốn đi vào khu nội trú của bệnh viện Ái Anh, lúc đấy vẫn phải mất một hồi trắc trở, ngay cả Holkeri cũng phải than thở về chế độ bảo vệ quyền riêng tư chặt chẽ, cẩn thận đến mức cực hạn của bệnh viện Ái Anh.
Sau giờ trưa, ánh mặt trời ấm áp ôn hòa, gió thổi nhè nhẹ, thổi khẽ lung lay những chiếc lá xanh biếc trên cây, bốn năm xa cách, khung cảnh bệnh viện Ái Anh vẫn còn in hằn trong trí nhớ của cô.
Mà phòng bệnh hiện tại của ‘Diệp Cẩn Niên’, vẫn như trước, là cái phòng lúc trước đó.
Thang máy chạy lên thẳng tầng năm, dựa theo phương hướng trong trí nhớ, Diệp Cẩn Niên tìm được phòng bệnh của ‘mình’ một cách dễ dàng, xuyên qua cánh cửa khép hờ, có thể nhìn thấy tình huống bên trong, ngoài ‘mình’ đang ngủ say yên tĩnh ra, còn có một nữ hộ lí đang uể oải bên cạnh giường.
Hiện tại lúc này, Nam Cung Minh Húc có lẽ còn đang ở công ty bận bịu chuẩn bị tiếp nhận tập đoàn Diệp Thị, bên môi Diệp Cẩn Niên gợi lên nụ cười lạnh lùng, đẩy cửa nhẹ nhàng đi vào.
Bốn năm qua đi, nhìn bộ dáng ‘mình’ trên giường bệnh vẫn y nguyên như hôm qua, một góc trong đáy lòng Diệp Cẩn Niên dần dần mềm nhũn.
Dung mạo vẫn như trước kia, bị thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-danh-mon-nuoi-tu-nho/3191373/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.