Cố Tuyết Trinh không biết sau khi cô rời khỏi, hai người còn tiếp tục khinh rẻ hai mẹ con cô.
Cô đứng ở hành lang, nửa ngày cũng không có hoàn hồn lại, sắc mặt tái nhợt.
Lúc này, trong đầu cô toàn là lời nói vừa rồi của Cố Tuyết Trâm, mãi văng vẳng bên tai.
Đó chẳng qua là cô ta bố thí cho… rất nhanh sẽ bị lấy lại.
Cho nên cô ta trở về không phải chính là để đến cảnh cáo cô chứ?
Cố Tuyết Trinh nghĩ đến đây thì không nhịn được mỉm cười tự giễu.
Cô cẩn thận suy nghĩ, Cố Tuyết Trâm thật ra nói cũng không sai, tất cả những thứ này vốn dĩ không thuộc về cô, nhưng cô lại lưu luyến cái gì.
Khi cô lắc đầu khôi phục lại cảm xúc của mình, Phong Diệp Chương đột nhiên xuất hiện ở hành lang.
Thì ra anh thấy Cố Tuyết Trinh đi ra ngoài lâu như vậy cũng không có trở lại, định ra ngoài xem thử.
Kết quả nhìn thấy sắc mặt của Cố Tuyết Trinh không tốt đứng ở hành lang.
Anh nhíu mày, đi tới.
“Xảy ra chuyện gì sao? Sắc mặt của em sao lại kém như vậy?”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy tiếng của anh, cả người hơi run lên.
“Không sao, chỉ là có hơi không thoải mái, muốn về sớm.”
Cô không dám nhìn Phong Diệp Chương, cụp mắt nói.
Phong Diệp Chương cũng không có chú ý, dù sao tin lời cô nói nên gật đầu: “Nếu đã như thế, lát nữa em xuống dưới lầu trước đợi tôi, tôi đưa em về.”
Cố Tuyết Trinh sững ra, vô thức muốn từ chối.
Nhưng thấy sự quan tâm trên gương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-cua-nha-giau/1813034/chuong-227.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.