Cố Tuyết Trinh không biết rằng cô lại khiến Hàn Lịch nghi ngờ.
Lúc này cô đã đi theo Phong Diệp Chương ngồi lên xe, bầu không khí như đông cứng lại.
Khuôn mặt của Phong Diệp Chương vẫn rất căng, rõ ràng vẫn còn chưa nguôi giận.
Cố Tuyết Trinh nhìn trộm vài lần, đành phải nhận sai lần nữa mà nói: “Được rồi, em biết sai rồi, anh cũng đừng tức giận có được hay không. Em đảm bảo là sau này tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài một mình như vậy nữa đâu.”
Cô nói xong còn ôm cánh tay của Phong Diệp Chương làm nũng: “Đừng tức giận nữa mà, nha.”
Cả người của Phong Diệp Chương cứng đờ bởi động tác của cô.
Dù sao thì chưa từng có người phụ nữ nào dám đối xử với anh như vậy.
Âm thanh mềm mại đó càng làm cho lòng của anh trở nên khác thường, cơn giận cũng đã mất đi không ít, không hiểu sao lại thích như thế này.
Anh hừ lạnh một tiếng, nhưng mà sắc mặt cũng đã thả lỏng.
Cố Tuyết Trinh thấy vậy, nhẹ nhàng thở ra.
Trong lúc cô đang chuẩn bị nói cái gì đó, lại bị Phong Diệp Chương cướp lời.
Anh có chút ghét bỏ mà nói: “Nhà thiết kế của RC này bị cái gì vậy? Vừa đến đây đã gây ra chuyện này.”
“À… có lẽ là tâm trạng không tốt.”
Cô vừa nghĩ đến lời nói ban ngày Mộ Kình nói cho cô nghe, thở dài.
Đây chỉ là sự khởi đầu thôi, sau này còn phải chịu đựng hơn nữa.
Cô suy nghĩ ở trong lòng, cũng không định nói cho Phong Diệp Chương biết, dù sao cô đã nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-cua-nha-giau/1812989/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.