Chương trước
Chương sau
Qúy Phong Vận nháy mắt kinh ngạc, sau khi xác định xong, đáy mắt lộ ra một vòng kinh ngạc.
“Tuyết Trinh!
Anh mừng rỡ kêu lên, nóng lòng muốn đến chỗ của Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh vốn một mực chú ý động tĩnh của anh ta, nghe được âm thanh này la lên, lập tức thầm kêu hỏng bét.
Cô nhìn bóng người càng ngày càng gần, nóng lòng không thôi, vừa vặn lúc này vũ khúc vang lên, cô không chút nghĩ ngợi kéo Mộ Kình qua.
“Không phải nói muốn khiêu vũ sao? Bây giờ chúng ta qua đó đi.”
Cô nói xong, cũng mặc kệ Mộ Kình có đồng ý hay không, xoay người rời đi.
Nhưng mà người không may, uống miếng nước cũng tê răng.
Ngay tại cô lôi kéo Mộ Kình đi ra sảnh nhảy, một bóng dáng đứng trước đường bọn họ đi.
“Mộ Kình, mấy năm không gặp, không ngờ lần này gặp mặt, lại ở đây.”
Người kia hiển nhiên rất quen với Mộ Kình.
Mộ Kình tránh thoát Cố Tuyết Trinh và chủ động bắt tay, có thể nhìn ra quan hệ bọn họ rất tốt.
“Cô Cố, khiêu vũ để lát nữa.”
Nói xong, Mộ Kình cũng không quên Cố Tuyết Trinh, chào một tiếng.
Cố Tuyết Trinh nhìn Qúy Phong Vận càng ngày càng gần, cười một nụ cười còn khó coi hơn khóc, thậm chí trên mặt cũng không còn chút huyết sắc nào.
Bởi vì, ai bảo lúc này Qúy Phong Vận chạy tới đối diện với cô.
Cô thất kinh nhìn Qúy Phong Vận, trong mắt cực kỳ bất an.
Nếu như lúc này Qúy Phong Vận kêu lên tên của cô, tất cả mọi chuyện đều xong.
Trên thực tế, Qúy Phong Vận lúc này cũng định bảo toàn danh tự cho cô.
Cố Tuyết Trinh nhìn anh môi mỏng nhẹ nhếch, tim nhảy đến cổ rồi, ngay lúc không biết nên làm gì, Tần Bắc Quyền từ phía sau đuổi đi theo.
“Tuyết Trâm, ngài Mộ không rảnh, không bằng tôi cùng cô khiêu vũ đi.”
Anh nói xong, hi vọng nhìn Cố Tuyết Trinh.
Cũng theo lời này anh ta vừa nói ra, Qúy Phong Vận vốn đang muốn gọi người cũng không nhịn được dừng lại.
“Tuyết Trâm?”
Anh kinh ngạc nhìn về phía Cố Tuyết Trinh, trong mắt không hiểu.
Cố Tuyết Trinh tự nhiên cũng chú ý tới, nhẹ nhõm, quét mắt Tần Bắc Quyền bên cạnh, tính kế thoái thác.
“Cậu Tần, tôi đã nói với cậu rất nhiều lần, đừng dây dưa với tôi, tôi là phụ nữ có chồng, xin tự trọng!”
Cô ra vẻ cao ngạo hất Tần Bắc Quyền ra.
Tần Bắc Quyền thấy thế đáy mắt vô cùng thương tâm.
Trong lòng của anh ta biết, Cố Tuyết Trâm từ chối với anh, cũng chỉ đối với anh ta.
Ngược lại Qúy Phong Vận vẫn luôn chú ý tới bọn họ, hơi hoài nghi.
Mặc dù người trước mắt này, hoàn toàn giống Cố Tuyết Trinh, nhưng thần thái khí chất này, chênh lệch mười vạn tám ngàn, căn bản chính là một người khác, không phải người quen biết Cố Tuyết Trinh hoạt bát giải trí kia.
Anh ta nghĩ tới đây, bật cười lắc đầu.
Đại khái anh quá muốn gặp Tuyết Trinh, rõ ràng vừa rồi người đàn ông kia còn kêu tên của người phụ nữ này.
Tuyết Trâm Tuyết Trinh, mặc dù kém một chữ, nhưng cuối cùng vẫn khác biệt.
Ngay lúc anh lắc đầu chuẩn bị rời đi, hành động tiếp theo của Cố Tuyết Trinh, chần chờ.
Thấy Cố Tuyết Trinh nghĩ lầm anh muốn rời khỏi lúc, rất nhẹ nhàng thở ra.
Qúy Phong Vận không rõ cô tại sao lại thở như vậy.
Đặc biệt là trong đầu anh ta hiện lên hình tượng khi mới tới đây.
Người phụ nữ kia hình như nhìn thấy mình thì rất khẩn trương.
Cố Tuyết Trinh không ngờ bởi vì cô lại phạm một sai lầm mà gây nên hoài nghi cho Qúy Phong Vận.
Cô thấy Qúy Phong Vận dừng lại, thật vất vả thở phào nhẹ nhõm mà lại bị căng thẳng lần nữa.
Ngay lúc cô khẩn trương không thôi, cuối cùng Mộ Kình bên này cũng ôn chuyện xong với bạn.
“Còn chưa đi, chờ cùng tôi khiêu vũ a?”
Anh ta nhìn Cố Tuyết Trâm còn đang đứng im ở chỗ ban đầu, trêu chọc đi tới.
Cố Tuyết Trâm nhìn anh ta, giống như nhìn thấy cứu tinh.
“Đúng vậy, danh tiếng của ngài Mộ nổi như vậy lại mời tôi khiêu vũ, tôi há có thể không đồng ý.”
Cô ra vẻ nhẹ nhõm đáp lại,
Ngay lập tức, liếc nhìn Qúy Phong Vận, người vẫn đang âm thầm thăm dò cô.
“Chúng ta đi khiêu vũ đi.”
Cô mím môi nói, kéo Mộ Kình, mượn cơ thể của anh ta né khỏi tầm mắt của Qúy Phong Vận, đi vào sảnh nhảy.
Cô vốn tưởng rằng như vậy có thể tránh thoát Qúy Phong Vận, nhưng lại không biết càng như vậy càng làm cho Qúy Phong Vận hoài nghi.
Bởi vì cô lần này hành động của cô làm cho Qúy Phong Vận cảm giác như cô đang cố ý.
Cố gắng tránh anh ta, cố gắng giả bộ như không biết.
Nhưng nếu như nói người phụ nữ trước mắt này là Cố Tuyết Trinh, Qúy Phong Vận cũng hơi không xác định.
Tựa như trước đó đã nói, người phụ nữ trước mắt cho dù là tính cách hay hành vi, đều rất khác so với trí nhớ của anh ta về Cố Tuyết Trinh.
Cuối cùng anh ta nghĩ mãi mà không rõ cuối cùng chuyện gì xảy ra, dứt khoát đi qua một bên bí mật quan sát.
Trong sàn nhảy, Cố Tuyết Trinh nhìn thấy Qúy Phong Vận rời đi, tưởng mình thoát nạn, lúc này mới thả lỏng trong lòng.
Nhưng trong lòng cô vẫn hơi không yên lòng, khoảng cách tiệc tối kết thúc còn không lâu nữa, cô rất sợ tự nhiên bị đâm ngang.
Cô mắt nhìn Mộ Kình trước mặt, trong lòng đã quyết định, chờ một lát nhảy xong, cô tìm một cơ hội rời đi.
Cũng bởi vì có chủ ý, Cố Tuyết Trinh cũng dần dần tỉnh táo lại, một lần nữa nở nụ cười vừa phải.
Cô phối hợp với Mộ Kình trong sàn nhảy, mà Mộ Kình cũng rất nhã nhặn, điểm đến dừng, không bất kỳ động tác thêm nào.
Một khúc hoàn tất, hiện trường tiếng vỗ tay như sấm động.
Trong sàn nhảy không ít người rời đi, cũng có người ở lại tiếp tục, đương nhiên cũng có mới gia nhập.
Mộ Kình thân sĩ mắt nhìn Cố Tuyết Trinh, dò hỏi: “Cô Cố lát nữa có kế hoạch gì không?”
Cố Tuyết Trinh biết anh ta có ý gì, mỉm cười lắc đầu.
“Thôi không nhảy nữa, nếu không ai đó của nhà tôi sẽ ăn dấm.”
Cô chế nhạo từ chối nhã nhặn, Mộ Kình cũng không cưỡng cầu, dẫn theo cô đi ra khỏi sàn nhảy.
Vừa ra tới, Cố Tuyết Trinh thấy ánh mắt Tần Bắc Quyền u oán.
Cô giả bộ như không thấy, nhìn chung quanh một vòng, cũng không phát hiện Qúy Phong Vận, lại nhẹ nhàng thở ra.
“Ngài Mộ, không bằng thừa dịp này, chúng ta tâm sự liên quan tới chuyện hợp tác?”
Cô nghĩ thừa dịp lúc này thử một chút có thể nói chuyện hợp tác.”
Mộ Kình không từ chối, mỉm cười gật đầu dẫn theo Cố Tuyết Trinh đi ra khu nghỉ ngơi.
Nửa đường, Cố Tuyết Trinh bỗng nhiên hơi quá mót, để Mộ Kình trước đi qua đợi mình, còn cô quay đầu đi đến phòng vệ sinh.
Cũng tại lúc này, cô phát hiện Tần Bắc Quyền một mực không gần không xa đi theo phía sau bọn họ, lập tức đen mặt không thôi.
Nhưng cô cũng không để ý, thẳng đến phòng vệ sinh.
Mấy phút sau, cô một lần nữa đi ra, đang chuẩn bị đi về tìm Mộ Kình, không nghĩ tại hành lang bên trên nhìn thấy Qúy Phong Vận đang đâm đầu đi tới.
Chỉ một thoáng, cô cả người đều căng thẳng lên, khóe miệng cứng đơ, hai tay càng không tự chủ nắm chặt.
Mắt thấy người càng ngày càng gần, cô cưỡng chế để cho mình trấn định.
Đừng sợ, mày bây giờ là Cố Tuyết Trâm, coi như anh ta nhận ra thì như thế nào, chỉ cần cô không thừa nhận, anh ta cũng không có cách nào.
Nghĩ như vậy, Cố Tuyết Trinh từ từ bình tĩnh lại.
Cô nhìn gần trong gang tấc nam nhân, lông mi thon dài cụp xuống, mặt không biểu cảm buông lỏng, giả bộ như không quen biết với Qúy Phong Vận mà đi qua.
Nhưng dù cô biểu hiện đầy đủ tự nhiên, vẫn để Qúy Phong Vận nhận ra một điểm khác thường.
Chỉ thấy anh ta dừng bước lại, bỗng nhiên quay người, trầm giọng nói: “Tuyết Trinh, là cậu đúng hay không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.