Cố Tuyết Trinh mặc dù ngạc nhiên, nhưng lòng cô lại chấn kinh và bối rối.
Tình huống này, cô vốn không thích hợp cùng Qúy Phong Vận gặp mặt, nếu như bị anh ta nhận ra, coi như xong.
Cô ta nghĩ đến điều này, vô ý thức quay người muốn né tránh, lại bị Tần Bắc Quyền cản lại.
“Tuyết Trâm, cô muốn đi đâu?”
Tần Bắc Quyền lông mày cau lại hỏi thăm.
Cố Tuyết Trinh dừng lại, nhìn anh ta một chút, lại nhìn người sau lưng cách đó không xa, mím môi nói: “Không cần anh quan tâm.”
Cô nói xong, hất tay Tần Bắc Quyền ra, bước nhanh rời đi.
Tần Bắc Quyền thấy thế, trong mắt có hơi thương tâm, nhưng rất nhanh anh ta tự an ủi.
Anh ta cho rằng Cố Tuyết Trâm ở đây bốn phía nhiều người, cho nên không dám cùng anh ta nói nhiều.
Anh ta càng nghĩ càng thấy là như vậy, đuổi theo hướng Cố Tuyết Trâm rời đi, không ngừng gọi to: “Tuyết Trâm, chờ tôi một chút!”
Thanh âm cực lớn, dẫn tới không ít người nhìn qua.
Qúy Phong Vận cũng vô thức nhìn lại, ánh mắt vốn lơ đãng, khi nhìn đến bóng dáng nào đó như ẩn như hiện bóng dáng lúc, nhất thời nóng nảy.
Cũng không để ý bên cạnh còn có người, bước liên tiếp tiến lên, nhìn quanh, nhưng bóng dáng kia trong chớp mắt biến mất không thấy gì nữa.
“Cậu Quý gấp gáp như vậy, nhìn thấy người trong lòng ư?”
Bạn bè bên cạnh thấy thế, trêu chọc hỏi thăm.
Qúy Phong Vận lúc này mới hoàn hồn, bình thường lại.
“Lý tổng nói đùa, nhất thời hoa mắt thôi.”
Anh ta giấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-cua-nha-giau/1812959/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.