Cố Tuyết Trinh nghe nói như thế, theo bản năng nhìn về phía Quý Phong Vận.
Đang lúc cô định nói gì đó, An Dĩnh dường như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên mở to hai mắt.
“Tuyết Trinh, đừng bảo là cho đến bây giờ cậu vẫn chưa tính đến việc tỏ tình đấy nhé, nếu như vậy thật thì tớ cũng không nói nổi nữa, bốn năm đại học kia coi như đã bị cậu lãng phí hết cả rồi, lần này dù thế nào đi nữa cũng không thể để cậu bỏ qua, vừa hay, đêm nay là một cơ hội tốt đấy, chọn ngày không bằng gặp ngày, cậu nói thử xem?”
Cố Tuyết Trinh nghe thấy cô ấy nói như vậy, bỗng nhiên cảm thấy hơi đau đầu.
“Kiều An, đừng làm loạn nữa.”
Thực tế thì, việc tỏ tình gì gì đó, trước kia cô đã từng nghĩ tới, nhưng sau này bởi vì vướng mấy chuyện vụn vặt trong nhà, hơn nữa còn phải đi làm, còn chăm sóc cho mẹ, cho nên ý nghĩ ấy cũng bị rơi vào quên lãng từ lúc nào không hay.
Bởi vì không biết bắt đầu từ bao giờ, mà cô đã cảm thấy bản thân mình không phải người cùng một thế giới với Quý Phong Vận.
Thích thì có thích thật, nhưng khoảng cách giữa hai người quá lớn, cho dù cô có cố gắng đuổi theo, cũng chưa chắc có thể với tới được.
Hơn nữa thái độ của Quý Phong Vận với cô vừa nhìn qua đã biết, anh cũng không phải là người có tình cảm giống như của cô.
Cho nên cô đã hiểu rõ, chỉ cần làm bạn bè thôi thật ra cũng rất tốt.
Cô nghĩ thế, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-cua-nha-giau/1812941/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.