Chương trước
Chương sau
Cố Tuyết Trinh hơi mông lung, có nghĩ kiểu gì cũng không thể ngờ cậu chủ nhà họ Phó lại muốn chiêu mộ cô.
Nhà họ Phó tuy không tiếng tăm bằng tập đoàn Phong thị nhưng cũng là một công ty lớn danh tiếng lẫy lừng.
Đặc biệt là trong ngành thiết kế thời trang, nói họ là ông lớn đầu ngành cũng không có gì quá đáng.
Thấy cô ngơ ngác, Phó Vân Xuyên lại nói: “Thật ra tôi đã xem một số tác phẩm của cô rồi, trên diễn đàn Milan luôn, thật sự là quá hoàn mỹ!”
Nghe anh nhắc đến diễn đàn Milan, Cố Tuyết Trinh tỏ vẻ kinh ngạc.
Chuyện này ngoại trừ người nhà họ Phong ra sợ rằng chẳng còn ai biết nữa, rốt cuộc
5 Phó Vân Xuyên đã lấy được tin tức từ đâu?
Cố Tuyết Trinh ôm một bụng nghi hoặc hỏi: “Sao anh biết?”
“Cô đừng hiểu lầm! Tôi không có thói quen điều tra chuyện riêng tư của người khác.”
Phó Vân Xuyên cười cười: “Tôi ngẫu nhiên
nghe Lục Kim Yến nhắc tới, cô ấy nói huyền thoại bí mật tại diễn đàn Milan đó chính là
cô.”
Nghe thấy cái tên Lục Kim Yến, Cố Tuyết Trinh hơi mất bình tĩnh.
Cô chau mày hỏi: “Anh là bạn của Lục Kim Yến?”
Cô coi như cũng hiểu rõ thái độ làm người của Lục Kim Yến cho nên nếu thật sự là bạn của người phụ nữ đó thì tốt nhất là cô nên cách xa một chút.
Tránh đến lúc đó không biết lại chọc vào
` phiền toái gì!
Thấy biểu hiện của cô có vẻ chống đối, Phó Vân Xuyên trong lòng cũng có suy nghĩ, may mà anh đã điều tra trước rồi.
Có người nói Cố Tuyết Trâm và Lục Kim Yến chưa bao giờ hợp nhau, hôm nay xem ra đúng là vậy.
Hôm nay anh chẳng qua chỉ nói ra cái tên mà đối phương dường như không còn muốn tiếp tục trò chuyện với anh nữa.
Anh vội vàng giải thích: “Cũng không quen thân gì lắm đâu, chỉ là tình cờ gặp nhau tại một buổi tiệc rồi quen thôi.
Phó Vân Xuyên chắp hai tay đặt lên bàn, nhìn chằm chằm Cố Tuyết Trinh, như thể không muốn bỏ sót bất kỳ biểu hiện gì trên gương mặt của cô.
Cố Tuyết Trinh gật đầu, nói tiếp: “Cám ơn ý tốt của anh, nhưng tạm thời tôi chưa nghĩ
5 đến chuyện này.”
Chỗ của Phong Diệp Chương cô còn chưa trả lời thì sao đồng ý với người khác được chứ?
“Cô Cố, tôi hy vọng cô nghiêm túc suy nghĩ lại chuyện này lần nữa, tôi tới đây lần này không phải muốn mời cô về làm mà là xem cô như đối tác.”
Phó Vân Xuyên lập tức ngắt lời Cố Tuyết Trinh, ánh mắt mang theo sự cố chấp phải có được những gì mình muốn.
Cố Tuyết Trinh không khỏi hơi sững sờ, ngẩng đầu nhìn về phía anh ta.
“Tôi về nước lần này là để chuẩn bị mở chỉ nhánh công ty, sáng lập ra một thương hiêu mới, chỉ cần có cô gia nhập thì không cần bỏ một đồng nào cả. Tôi đồng ý giao cho cô bốn mươi chín phần trăm cổ phần công ty, toàn bộ chỉ phí đều do tôi bỏ ra, cô chỉ cần đóng góp bên khâu kỹ thuật là được.”
¬
Giọng điệu của Phó Vân Xuyên rất chân thành khiến Cố Tuyết Trinh không khỏi sửng sốt, thầm nghĩ, còn có chuyện tốt như vậy sao?
Có điều nhà họ Phó tiền nhiều sự nghiệp vững mạnh, muốn mời nhà thiết kế tầm cỡ nào mà chẳng được, tại sao phải chọn cô chứ?
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt đang dò xét của Phó Vân Xuyên, anh cũng không tránh né mặc cho Cố Tuyết Trinh quan sát.
“Lúc học đại học, tôi đã học thiết kế chuyên nghiệp nên cũng từng tiếp xúc qua khâu thiết kế trang phục, thậm chí còn thiết kế ra một số tác phẩm, cô Cố không ngại thì xem thử xem.”
Nói xong anh liền đưa bản vẽ thiết kế đã được chuẩn bị từ trước ra, trình bày với Cố Tuyết Trinh: “Tôi thật sự rất tán thưởng cô, và cũng là thành tâm mời cô gia nhập vào.
5 đội ngũ của chúng tôi.”
Cố Tuyết Trinh cầm bản vẽ của Phó Vân Xuyên, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
“Đây đầu là anh thiết kế sao? Những bản vẽ này xét về góc độ thiết kế đều hết sức mới mẻ, hơn nữa, nếu anh có thể gia nhập vào đội ngũ nhà thiết kế mà nói thì nhất định sẽ có một chỗ đứng nhất định.” Cố Tuyết Trinh nói với giọng chân thành không giấu diếm.
“Cảm ơn lời khen của cô Cố, cô cũng đâu kém”
Phó Vân Xuyên mỉm cười khi nghe cô nói vậy.
“Đương nhiên, tôi từ trước đến nay chưa hề gạt người.” Cố Tuyết Trinh nói: “Nhưng mà sao anh lại sửa chỗ này ngắn đi vậy?”
Ngón tay thon dài gõ xuống một cách chuẩn xác, Cố Tuyết Trinh rõ ràng là có
` hứng thú rồi.
Phó Vân Xuyên cười: “Lúc lên đại học tôi đã ra nước ngoài, giữa trong và ngoài nước có một sự khác biệt rõ ràng về khái niệm trong thiết kế quần áo. Thế nhưng dù là khái niệm kiểu gì đi nữa thì không có gì khác hơn là chất liệu, màu sắc, tâm lý và nhu cầu thực tế khiến người ta cảm thấy thoải mái và hài lòng.”
“Cho nên thiết kế theo cách này của anh không chỉ đáp ứng được nhu cầu ứng dụng thực tế của các nước phương Tây mà còn thỏa mãn được nhu cầu theo đuổi vẻ đẹp tiềm ẩn của phương Đông.”
Cố Tuyết Trinh vẽ một đường rồi nói tiếp: “Hơn nữa hoa văn mà anh sử dụng ở đây là dùng hoa văn thiên nhiên phong cách cổ điển nhưng lại phối hợp với hoa mạn đà la thần bí của phương Tây, cho người ta cảm giác huyền ảo, bí ẩn, nhất định sẽ chiếm
¬
được trái tim của không ít cô gái có gu thời trang.”
“Không sai, tôi đang muốn sử dụng những đặc trưng của cả phương Đông lẫn phương Tây để phát triển thời trang cho công ty mình.”
Phó Vân Xuyên hưng phấn khi nghe những lời nhận xét sắc sảo của Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh gật đầu: “Tư duy của anh không sai, có điều nền văn hóa Đông Phương bác đại tỉnh thâm, vì muốn kết hợp cả Đông Tây với nhau cho nên anh đã vận dụng toàn bộ ý tưởng vào đó khiến cho có phần quá rườm rà và hơi táo bạo.”
Cô vừa nói vừa chỉ ra mấy chỗ: “Ví dụ như chỗ này, hoa văn của anh quá dày. Thật ra những chỗ này mà giữ lại màu trắng thì về mặt thị giác sẽ tốt hơn.”
Phó Vân Xuyên nghe xong liên tục gật
5 đầu.
Hai người vừa trò chuyện, Phó Vân Xuyên vừa lấy giấy bút mang theo bên người ra viết lại. Còn Cố Tuyết Trinh thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình về bản vẽ.
Thời gian cứ thế mà trôi qua, đã rất lâu rồi không được thảo luận với ai về vấn đề thiết kế một cách sáng khoái như vậy nên Cố Tuyết Trinh hết sức vui vẻ.
“Đúng thật là nghe người có kinh nghiệm giảng giải còn hơn mười năm đèn sách.”
Phó Vân Xuyên không khỏi thay đổi cái nhìn với Cố Tuyết Trinh.
Cố Tuyết Trinh cũng cười nói: “Đâu có, học hỏi lẫn nhau mà thôi, tôi cũng học được không ít thứ mà. Các ý tưởng sáng tạo sau này sẽ còn rộng mở hơn nữa.”
Nói xong Cố Tuyết Trinh liền cúi xuống
nhìn đồng hồ, không ngờ mới thảo luận có S)
chút xíu mà đã qua một tiếng đồng hồ rồi.
“Xin lỗi anh Phó, tôi phải đi rồi!”
Thấy cô phải đi, Phó Vân Xuyên vội vàng nói: “Chuyện tôi mời cô, cô có thể tạm thời chưa trả lời vội, nhưng hy vọng cô cũng sẽ
suy nghĩ một chút, tập đoàn Phó thị lúc nào cũng chào đón cô.”
“Cảm ơn anh!” Cố Tuyết Trinh gật đầu: “Tôi còn có việc phải đi trước.”
“Để tôi tiễn cô!” Phó Vân Xuyên vội vàng lấy chiếc áo vắt trên lưng ghế lên rồi đi theo. “Không cần đâu, tôi tự đi cũng được.”
Cố Tuyết Trinh cản Phó Vân Xuyên lại: “Tôi ở bên kia đường.”
Hai người đứng chung lại còn là trai tài gái sắc nên rất thu hút ánh nhìn.
Lục Kim Yến đang đi dạo phố gần đây cùng bạn bè, đang định tìm chỗ nghỉ chân, không ngờ vô tình đảo mắt qua một cái thôi
5 đã thấy hai người họ. “Kim Yến?”
“Hả!” Lục Kim Yến lấy điện thoại di động ra khỏi túi xách, lặng lẽ đi về phía trước vài bước.
Cô bạn thân đi bên cạnh cô ta hỏi: “Đó không phải là Cố Tuyết Trâm sao? Tại sao bên cạnh cô ta lại có một người đàn ông thế kia, cô ta đúng là gặp ai cũng quyến rũ được.”
Cô gái đó giọng điệu chua ngoa còn Lục Kim Yến thì không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm Cố Tuyết Trinh và Phó Vân Xuyên.
Đến khi người đàn ông đó quay lại thì cô gái đứng sau lưng Lục Kim Yến lập tức bụm miệng lại: “Tại sao cô ta lại ở cùng với Phó Vân Xuyên?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.