Vừa dùng xong cơm trưa, ông cụ Phong đã cho người qua đón Cố Tuyết Trinh, rồi cùng nhau ra ngoài gặp bạn ông.
Xe chạy đến trước cửa quán trà ở phố cổ rồi dừng lại, Cố Tuyết Trinh xuống xe rồi đỡ ông cụ xuống.
Thấy cô có vẻ căng thẳng, ông cụ cười nói: “Ông không phải đồ sứ, không quý giá dễ vỡ vậy đâu.”
Tuy ông ngoài miệng nói vậy nhưng nhìn biểu cảm có vẻ rất thích sự sốt sắng của cô cháu dâu này.
Cố Tuyết Trinh lên tiếng làm nững nói: “Ông nội đương nhiên là quý giá rồi, ông là người mà mọi người nghe tên thôi cũng phải sợ mà.”
¬
Ông cụ bị cô chọc cười, kéo tay cô đi vào bên trong, nói: “Lần này chắc ông Tần đợi sốt ruột rồi.”
Quán trà cũng không lớn, có phần cổ kính, nội thất và bày trí theo phong cách cổ điển.
Vừa mới bước vào bên trong, mùi hương thơm dịu của trà đã thoang thoảng xung quanh, lượn lờ khắp không gian của quán, len lỏi vào cả tâm hồn của khách vào quán.
“Ông Phong!”
Vừa nhìn thấy bóng dáng của khách, quản lý của quán đứng đợi sẵn liền nhanh chân bước đến mở cửa nghênh đón.
Có vẻ như ông cụ Phong là khách quen của quán.
Ông cụ Phong gật gật đầu: “Ông Tần đến chưa?”
Quản lý liền gật đầu trả lời: “Ông Tần đã Đ)
đến được lúc rồi ạ, đang ở phòng Nhã Tự số một, ông Tần dặn dò tôi ra đây đón ông ạ.
“Ha ha, ông Tần này vẫn chu đáo như vậy.”
Ông cụ Phong lớn tiếng cười: “Tôi thì đâu cần phải tiếp đón thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-dau-cua-nha-giau/1812842/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.