“Cô gái ngốc nghếch, bây giờ tin anh rồi chứ?” Tần Trọng Hàn ôm cô, nằm nghiêng bên cạnh cô. Thật sự buồn ngủ quá, nhưng lại không có thời gian, còn quá nhiều chuyện đang chờ anh ta giải quyết.
“Ừm!” Tiêu Hà Hà gật đầu, hít một hơi thật sâu, và cuối cùng cũng thư giãn hơn.
“Anh phải đi ra ngoài một chút!” Anh ta nói. “Có quá nhiều chuyện cần anh đích thân xử lý. Để anh nhờ Đỗ Cảnh chở em về nhà, chịu không?”
“Ừm!” Tiêu Hà Hà đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền hỏi: “Mấy… Mấy người đó thực sự không đụng vào em phải không?”
“Không!” Anh ta nói chắc chắn.
“Vậy… Vậy họ là ai? Tại sao lại làm chuyện đó với em? Em đâu có đụng gì đến họ!” Cô thực sự không biết mấy người đó ở đâu ra, cô rất sợ hãi, trong lòng đã có bóng râm.
“Là Mạc Lam Tịnh, cô ta hơi hoang tưởng, nhưng cô ta đã bị bắt nhốt ở đồn cảnh sát rồi! Bây giờ em vẫn chưa thể ra ngoài, hãy về nhà, rồi ngoan ngoãn ở trong nhà. Anh nói không cho em ra ngoài thì em không được ra ngoài, em phải nghe lời, hiểu không?”
“Mạc Lam Tịnh, cô ấy...” Tiêu Hà Hà không dám tin sao cô ta lại có thể tàn độc đến vậy, rồi nhớ lại hình như có một người phụ nữ đeo mặt nạ đã lạnh lùng thúc giục mấy gã đó hãm hiếp cô, trong tim cô chua xót, hơi co quắp lại vì sợ. “Tại sao cô ấy lại đối xử với em như vậy?”
“Cô ta đã trở nên hơi hoang tưởng, luôn canh cánh trong lòng chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-cung-cua-tong-tai-ac-ma/743523/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.