Dư Đồng gọi điện cho mấy người mà mẹ Lương đã kể, có hai người tắt máy không liên lạc được, có một người chỉ ăn bữa cơm với Lương Kiện, hai người đi đến một hội sở vui chơi với Lương Kiện, còn ba người khác đã cùng chơi Liên Minh Huyền Thoại một ngày với Lương Kiện... Đợt nghỉ ngắn ngủi này của Lương Kiện đúng là tràn ngập sắc màu, xét thời gian và tin tức mà bọn họ nói, thì đều xảy ra trước khi Lương Kiện gặp chuyện.
Dựa vào thời gian để suy đoán, thì hai người không liên lạc được kia, đúng là người đi chơi với Lương Kiện ngày gặp chuyện.
Quan hệ giữa Dư Đồng và Lương Kiện không tệ, nhưng bọn họ cũng mới quen nhau lúc lên đại học, tính ra thì cũng chỉ hơn một tháng, bạn bè trước đó của Lương Kiện là ai, Dư Đồng lại không quen biết. Nhà Dư Đồng ở trong vùng thì cũng khá giả, nhưng đến thủ đô thì không tính là gì. Gia cảnh của Lương Kiện và Dư Đồng không khác nhau lắm, nhưng Lương Kiện sinh ra lớn lên ở thủ đô, bạn bè chơi cùng không phải phú thì là quý nhị đại tam đại, Dư Đồng và Lương Kiện thành bạn tốt nhanh như vậy do hợp ý nhau là chính, nhưng Dư Đồng chưa từng nghĩ thông qua Lương Kiện để kết giao với những người trong vòng tròn thượng lưu ở thủ đô.
Cái gọi là vòng tròn, vòng tròn, đóng kín mới tạo thành vòng. Muốn tiến vào vòng xã giao đóng kín này, không có người quen nối dây bắc cầu, thì đừng nói người thường không vào được, kẻ có tiền cũng không vào được, đi vào thì nhiều nhất cũng chỉ làm đồ ngốc chứ không thể hòa nhập thực sự.
Dư Đồng không làm được gì nhiều ở thủ đô, nhưng muốn nghe ngóng hai người có tên có họ, thì vẫn nghe được.
Cậu liên tục gọi vài cuộc điện thoại, cuối cùng cũng hỏi thăm đại khái tình hình của hai người này.
Một người tên là Âu Trình, một người tên là Lục Tiệp, đều là phú tam đại, tuổi xấp xỉ với Lương Kiện, trong nhà cũng có chút quan hệ họ hàng, thế hệ trước cũng có chút hợp tác làm ăn, hai người từ thời cởi truồng đã chơi với Lương Kiện, từ bạn chơi từ nhỏ đến lớn.
Hai người này ham chơi, không giống Lương Kiện, bọn họ không chú trọng vào việc học, thi đại học cũng chỉ đậu vào một trường đại học hạng ba bình thường, nhà bọn họ đã sắp xếp rồi, một thời gian nữa sẽ đưa bọn họ ra nước ngoài để mạ vàng cái tiếng du học.
Dư Đồng còn nghe ngóng được hình như hai người đều bị bệnh đang nằm viện, người nhà đều rất lo lắng.
Dư Đồng tốn không ít sức, nhờ không ít người, mới lấy được địa chỉ bệnh viện mà Lục Tiệp đang nằm.
"Đông Sinh, cậu nói bọn họ bị bệnh có liên quan gì đến chuyện của Lương Kiện không?". Lương Kiện bay mất hồn, hai người đi chơi chung với cậu ta thì vào viện, nhìn thế nào cũng không giống như là trùng hợp.
"Chưa nói chắc được, phải nhìn cụ thể mới biết". Đông Sinh mặt không cảm xúc nói.
"Dù sao bây giờ vẫn còn sớm, hay là chúng ta bắt xe đến bệnh viện xem sao, không chừng có thể hỏi Lục Tiệp được chút gì đó". Dư Đồng đề nghị.
Đông Sinh gật đầu, đồng ý đề nghị của cậu...
Nữ quỷ bây giờ đang dùng thân xác của Lương Kiện, là giấy thông hành không thể thiếu, tất nhiên cũng đi cùng. Lần trước cô cũng đã ngồi ô tô, nhưng lúc đó cô không rõ là có chuyện gì, rất sợ bị người ta thấy là lạ nên cứng đờ cả người, sao còn tâm trạng xem ngồi ô tô thế nào chứ?
Bây giờ thì, nên nói hay không nên nói đều đã nói, dựa vào giao hẹn giữa cô và Đông Sinh, chờ đến khi Lương Kiện trở lại, cô phải trả cơ thể lại cho Lương Kiện, rời khỏi dương gian vào lại luân hồi. Cho nên cô không còn nhiều thời gian nữa, cô muốn nhìn thật kỹ thế giới sau một trăm năm hoàn toàn khác biệt này.
Đông Sinh ngồi ở ghế phó lái phía trước nhắm mắt dưỡng thần, Dư Đồng và "Lương Kiện" thì ngồi ghế sau của taxi, chờ Dư Đồng chú ý đến nữ quỷ, thì cả người cô sắp dán lên cửa sổ xe rồi. Dưới ánh chiều tà, nhìn những chiếc xe ô tô chạy vụt qua như bay, nhìn xe máy điện, nhìn nhà cao tầng hai bên đường, nhìn đôi tình nhân dắt tay nhau ở ven đường, nhìn người phụ nữ mặc đồng phục ưỡn ngực ngẩng cao đầu đầy tự tin... Nữ quỷ không nỡ chớp mắt một cái, sợ chỉ cần chớp mắt là cô sẽ trở lại cái sân vây kín tường kia, sợ chớp mắt là mình sẽ trở lại đáy giếng tối đen lạnh lẽo.
Dư Đồng nhìn thoáng qua "Lương Kiện" kích động đến nỗi mắt ướt nước nhưng rực sáng, trong lòng có chút đồng tình, cậu vươn tay lại gần "Lương Kiện", thay cô bấm nút hạ cửa kính xuống. Gió đêm mát mẻ lập tức thổi đi rặng mây đỏ trên mặt "Lương Kiện", kiểu tóc idol Hàn Quốc đặc biệt của "Lương Kiện" chớp mắt đã bị thổi tung thành ổ gà, nếu đổi thành Lương Kiện thì chắc chắn sẽ "liều mạng" với Dư Đồng, nhưng nữ quỷ không chỉ không tức giận, mà còn vui vẻ nở nụ cười. Cái mặt tròn kia của Lương Kiện, béo thì béo nhưng không xấu, lại nở nụ cười thật lòng, khiến mặt tròn hơi có vẻ trẻ con đẹp trai hơn một chút, phối với cái đầu bị gió thổi xù ra, Dư Đồng không nhịn được vươn ma trảo xoa xoa.
Xoa xong cậu liền hối hận.
Nhìn "Lương Kiện" giận dữ xoay cái lưng hổ sang, Dư Đồng nhìn cái tay phải của mình --- cho mày tiện, cho mày tiện nè!
Bệnh viện mà Lục Tiếp đang nằm rất nổi tiếng trên cả nước, có rất nhiều người muốn hẹn chuyên gia mà số thứ tự cũng phải đến một tháng sau, lúc bọn Dư Đồng mua hoa quả đến, một phòng toàn chuyên gia đang hội chẩn cho Lục Tiệp.
Nhóm chuyên gia anh một câu tôi một câu, người nhà còn thỉnh thoảng xen vào vài câu, bọn Đông Sinh đứng cạnh tường giả làm hoa, nghe cả nửa ngày, kết luận tạm thời chưa có, nhưng tình huống của Lục Tiệp thì nghe được đại khái.
Thì ra tối hôm trước, Lục Tiệp ra ngoài hát K với bạn bè, mới đầu còn tốt, giữa chừng cậu ta đi vệ sinh, một lúc lâu mà chưa thấy về, có người đến tìm thì mới phát hiện cậu ra ngất xỉu trong phòng vệ sinh. Lúc đó liền vội đưa đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra toàn thân suốt đêm, nhưng các mục kiểm tra đều bình thường, vừa không trúng độc rượu cũng không hít ma túy gì đó, kiểm tra trong ngoài một lần, ngay cả sợi tóc cũng bình thường, trong nhà cũng không có ghi chép là có bệnh di truyền hiếm gặp gì, nhưng người lại hôn mê không tỉnh.
Hôm qua hôm nay đã hai ngày trôi qua, Lục Tiệp nằm trên giường không có dấu hiệu sắp tỉnh lại, người nhà cậu ta đang lo sốt vó.
Tuy Lục Tiệp không phải là con một, bên trên còn có người anh trai khôn khéo giỏi giang, nhưng cậu ta là đứa con út mà cha mẹ hơn bốn mươi tuổi mới sinh, từ khi sinh ra đã được cả nhà chiều chuộng, bao gồm cả anh trai cậu ta.
Nhóm chuyên gia bàn bạc cả nửa ngày, một đám đều lắc đầu, xem tình hình thì không lạc quan lắm.
Chờ nhóm chuyên gia đi rồi, mẹ Lục Tiệp không nhịn được nữa cầm tay đứa con út, rơi nước mắt.
Anh Lục Tiệp vội khuyên: "Mẹ, mẹ đừng lo quá, chuyên gia trong nước không được, vậy thì chúng ta ra nước ngoài, chắc chắn có thể giúp Tiểu Tiệp tỉnh lại".
"Đúng, đúng, đúng, mẹ lo đến hồ đồ rồi. Con lập tức gọi cho Quân Diệu, lúc trước thằng bé hôn mê nhiều ngày như vậy, không phải là nhờ giáo sư gì đó cứu tỉnh lại sao? Con mau gọi cho nó, bảo nó liên lạc cho giáo sư kia giúp chúng ta, để ông ta mau đến xem Tiểu Tiệp nhà chúng ta thế nào". Mẹ Lục cũng đã năm mươi mấy rồi, bình thường chăm sóc rất tốt nên không khác phụ nữ bốn mươi là bao, nhưng gặp chuyện này liền sốt ruột, vẻ già nua cũng hiện rõ hơn.
"Con gọi điện ngay đây". Lục Không cầm di động đi ra ngoài phòng.
Trong phòng chỉ còn Lục Tiệp đang nằm trên giường, mẹ Lục và ba người đám Đông Sinh.
Mẹ Lục chỉ biết Lương Kiện, nhưng bây giờ bà không có tâm trạng để tiếp đón bọn họ, mà "Lương Kiện" lại là giả, Dư Đồng và Đông Sinh thì không quen Lục Tiệp, lo nói nhiều sẽ sai, nên chỉ hàn huyên mấy câu rồi để lại cái giỏ đựng hoa quả mua dưới lầu, ba người liền đi ra ngoài.
Từ khu nằm viện đi ra, đến chỗ ít người, Dư Đồng dừng lại, khẽ hỏi Đông Sinh: "Lục Tiệp đó bị sao vậy, cậu ta không giống như tiện nhân đấy chứ?". Quay đầu lại cậu hỏi nữa quỷ, "Không phải cô nói trong giếng chỉ có mình cô thôi sao? Lục Tiệp và Âu Trình là có chuyện gì vậy?".
Đông Sinh cũng nhìn nữ quỷ, câu Dư Đồng hỏi cũng là câu cậu muốn hỏi. Thật ra Lục Tiệp không bị bệnh, cũng giống như Lương Kiện vậy, hồn bay mất rồi.
Nữ quỷ bị hai người, nhất là Đông Sinh nhìn chằm chằm, khiến bắp chân run run, cô lắp bắp nức nở nói: "Tôi không biết, thực sự là tôi không biết, tôi luôn ở trong giếng".
Đông Sinh và Dư Đồng đều sợ nữ quỷ khóc, hai người đồng thanh nói: "Không cho khóc!".
Tên béo một mét tám mấy bị hai người bọn họ làm sợ đến nỗi hít hít mũi, cố kìm nước mắt lại, dáng vẻ đó nhìn rất đáng thương, nhưng cô đang ở trong cơ thể Lương Kiện, Đông Sinh và Dư Đồng dù thế nào cũng không thể thấy đáng thương nổi. Hai người bọn họ còn tốt chán, nếu không tốt thì đã cười to rồi.
Chuyện Đông Sinh biết nhiều hơn Dư Đồng nhiều, cậu thoáng nghĩ ngợi, rồi hỏi nữ quỷ, "Dù cô không rời khỏi cái giếng kia, nhưng chắc cũng nghe được tiếng bên ngoài chứ? Trong nhà tổ của nhà cô đã xảy ra chuyện gì không?".
"Tôi, tôi...".
Nữ quỷ còn chưa nghĩ ra được gì để nói, thì Dư Đồng liền cắt ngang, nói: "Nơi này người đến người đi, không phải là chỗ nói chuyện, chúng ta ra ngoài tìm chỗ yên lặng để nói đi. Cô, nhìn tôi làm gì, nói cô đó, tốt nhất cô nên nghĩ cho kỹ rồi nói, nếu cô dám giấu diếm, kết cục thế nào không cần tôi nhắc lại đâu nhỉ".
Gương mặt "Lương Kiện" khổ sở, hơi bĩu môi đi phía sau Đông Sinh và Dư Đồng, rất giống chim cút bị người ta dạy dỗ.
Hôm nay bọn họ lăn qua lăn lại cả buổi chiều, lúc đi từ bệnh viện ra thì sắc trời đã tối lại, đèn đường nối nhau sáng lên. Nữ quỷ chưa từng thấy cảnh này kinh ngạc đến nỗi che miệng trợn tròn mắt, nhìn trái nhìn phải, lập tức vứt sợ hãi lo lắng lúc nãy ra sau đầu.
Dư Đồng và Đông Sinh nhìn cái vẻ bà Lưu lần đầu vào phủ lớn chẳng có tiền đồ gì của cô, cảnh giác và không tin tưởng vừa mới có lúc nãy đã biến mất rất nhiều.
Dư Đồng tìm một nhà hàng Trung Quốc bên cạnh bệnh viện, thuê một phòng riêng, chọn đại mấy món đặc sắc của nhà hàng, chờ nhân viên phục vụ cầm menu đi ra, cậu liền gõ gõ lên mặt bàn thủy tinh trước mặt "Lương Kiện", "Nè cô đó, câu lúc nãy Đông Sinh hỏi, cô đã nghĩ ra chưa?".
Nữ quỷ lập tức thu lại tầm mắt nhìn đông nhìn tây, tư thế ngồi khuê tú chuẩn mực, nhỏ nhẹ đáp lời: "Đúng là tôi có thể nghe được tiếng bên ngoài giếng nước, nhưng không biết từ lúc nào, ngoài giếng không còn tiếng gì nữa. Đáy giếng rất tối, tôi sợ nên đã đọc kinh. Đọc lâu, tôi liền hoàn toàn chìm đắm trong kinh văn, tôi không biết phải hình dung thế nào, cảm giác đó như là tôi đi đến một thế giới khác, tất cả của thế giới này tôi đều không nhìn thấy không nghe thấy, như là đang ngủ vậy. Tôi ở đáy giếng không cảm giác được thời gian trôi qua thế nào, tôi cũng không biết bao lâu thì mình tỉnh lại một lần.
Lần tỉnh lại trước trước đó là do bị hai tên trộm đánh thức, bọn họ hình như muốn trộm gì đó trong nhà tổ. Sau đó bọn họ như bị cái gì đó dọa sợ vậy, tôi nghe thấy tiếng bọn họ hét to, chắc là đã chạy đi rồi. Sau đó tôi lại tiếp tục đọc kinh, đến khi người này rơi xuống giếng, rồi không hiểu sao tôi lại vào trong cơ thể anh ta".
Đông Sinh có thể nhìn thấy dáng vẻ thực sự của nữ quỷ, vẻ mặt của cô và vẻ mặt trên mặt Lương Kiện giống nhau như đúc, ánh mắt cũng rất trong sạch, không giống như là đang nói dối.
Đông Sinh tự hỏi một lúc, rồi hỏi cô, "Ban đầu, lúc cô có thể nghe được tiếng bên ngoài, cô đã nghe được gì".
Thời gian đã trôi qua rất lâu rồi, nữ quỷ từ khi chìm đắm trong kinh văn, thì rất ít khi nhớ lại chuyện đã qua, nhất là chuyện sau khi chết biến thành quỷ.
Cô nghĩ một lúc, mới nhỏ nhẹ nói: "Tôi nhớ ra rồi, sau khi tôi chết khoảng một hai năm hay hai ba năm gì đó, cha tôi hình như đã bán nhà tổ cho một người rất nhiều tiền. Người kia hình như đã bỏ tiền ra sửa lại nhà tổ, lúc đó tôi còn nghe có người nói bên cạnh giếng là có người đã chết trong giếng, muốn lấp giếng đi. Sau lại có người đến nhìn giếng, nói lấp giếng sẽ khiến phong thủy kém đi, sau đó bọn họ liền không quan tâm nữa... Thực ra lúc đó tôi rất mong bọn họ sẽ lấp giếng, bởi vì nếu lấp thì không chừng tôi có thể đi ra được.
Sau đó trong nhà náo nhiệt một thời gian rất dài, thường xuyên có người hát hí khúc, giọng người kia rất êm tai, còn hay hơn Tiểu Mẫu Đơn mà lão thái gia lão thái thái đã mời về nhà hát trong dịp Tết nữa. Cô ấy hát nhiều nhất hình như là "Nữ khởi giải", lúc tôi còn nhỏ đi theo lão thái thái xem diễn mấy lần, không nhớ rõ lắm...".
Ký ức đã phai nhạt từ từ rõ ràng hơn, nữ quỷ không nhanh không chậm kể những thứ cô nghe được lúc ở đáy giếng.
Mà giờ phút này, Lương Kiện bị nhốt ở đáy giếng thay cô, đã ngơ ra rồi.
Cậu hối hận, thật đấy.
Sao miệng cậu lại tiện thế chứ, lại đồng ý đến thám hiểm nhà ma với hai tên ngốc Lục Tiệp và Âu Trình, bây giờ thì thấy ngu chưa, bị nhốt dưới đáy giếng không ra được rồi? Hai tên ngốc Lục Tiệp và Âu Trình đúng là không phải là người mà, cậu đã ngã xuống giếng mà không tìm người đến cứu cậu, sau này tôi sẽ tính sổ!
Lương Kiện nghĩ đến ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại ba mẹ trong nhà, còn có tài khoản Liên Minh Huyền Thoại của cậu nữa, rớt tách tách mấy giọt nước mắt cá sấu.
Bây giờ Lương Kiện vẫn chưa ý thức được tình trạng của mình, cậu lau mặt, bắt đầu gào lên: "Bên ngoài có người không, cứu tôi với! Cứu tôi với! SOS! Cứu béo gia có thưởng lớn a!".
Bên ngoài rất yên lặng, qua một lúc lâu, nghe loáng thoáng có tiếng chiêng trống vang đến, Lương Kiện cong mông béo dựa sát vào vách giếng nghiêng tai lắng nghe, một giọng nữ uyển chuyển biến hóa như ẩn như hiện, "... Tô Tam rời huyện Hồng Động, đưa thân đến trước đường cái. Chưa từng mở lời lòng ta thật thê thảm, tôn một tiếng quân tử qua lại nghe ta nói, vị nào đi về phía..."
Có người! Được cứu rồi!
Mắt Lương Kiện sáng lớn, càng gào to hơn, "Cứu với! Cứu với! Ai đến cứu tôi với!".
Đúng lúc này, miệng giếng từ từ hạ xuống một sợi dây thừng thô to.
* Liên Minh Huyền Thoại (viết tắt: LMHT, tiếng Anh: League of Legends, viết tắt tiếng Anh: LoL) là một trò chơi video đấu trường trận chiến trực tuyến nhiều người chơi (MOBA - Multiplayer Online Battlefield Arena) được Riot Games phát triển và phát hành cho hệ điều hành Microsoft Windows và Mac OS X, lấy cảm hứng từ mod Defense of the Ancients cho trò chơi video Warcraft III: Frozen Throne. Nó là một trò chơi được chơi miễn phí và được hỗ trợ bởi các vi giao dịch (micro-transaction). Trò chơi được công bố đầu tiên vào ngày 7 tháng 10 năm 2008 và phát hành vào ngày 27 tháng 10 năm 2009. Kể từ khi phát hành, Liên Minh Huyền Thoại được đón nhận rất tích cực, và trở nên phổ biến trong những năm sau đó. Theo một bài báo của Forbes năm 2012, Liên Minh Huyền Thoại là trò chơi máy tính được chơi nhiều nhất ở Bắc Mỹ và Châu Âu về số giờ chơi. Đến tháng 1 năm 2014, có 67 triệu người chơi Liên Minh Huyền Thoại mỗi tháng, 27 triệu người mỗi ngày, và hơn 7,5 triệu người cùng lúc trong những thời điểm cao nhất. (Nguồn: wiki)
* Nữ khởi giải (女起解) là một vở kinh kịch của Trung Quốc, còn có tên "Tô Tam khởi giải", "Huyện Hồng Động". Nội dung vở kịch là vào thời nhà Minh, kỹ nữ Tô Tam và con trai Vương Cảnh Long của thượng thư Lại bộ quen nhau, đổi tên Ngọc Đường Xuân, cùng thề bên nhau đến bạc đầu. Vương dùng hết tiền vào kỹ viện, bị tú bà đuổi đi, Tô lén tặng ngân lượng để về Nam Kinh. Vương đi rồi, tú bà lừa bán Tô cho thương nhân Sơn Tây là Thẩm Yến Lâm làm thiếp. Vợ Thẩm tư thông với người khác, độc chết Thẩm, vu ngược lại Tô. Huyện quan nhận hối lộ, phán Tô tội chết. Sùng Công Đạo được lệnh áp giải Tô Tam từ Hồng Động đến Thái Nguyên phúc thẩm. Trên đường Tô kể chuyện đời mình, được Sùng gia khuyên giải an ủi.
------------------
Mấy câu kinh kịch vừa đoán vừa làm nên nghe không hay lắm TT^TT
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]