Chàng trai xinh đẹp nhíu mày, đôi môi nhỏ mọng lại chu lên đầy bất mãn, vừa xinh đẹp vừa sống động, trông như đang muốn hỏi tội.
Ôn Nặc cố tình không gõ cửa.
Cậu muốn dùng điện thoại khủng bố một hồi, sau đó lại bất lịch sự xông thẳng vào lãnh địa riêng tư của người ta mà không gõ cửa, cậu không tin Ứng Ly có thể nhịn được.
Kết quả cửa vừa mở ra, thân hình cao lớn hoàn mỹ, rắn chắc của người đàn ông liền hiện ra trước mắt mà không báo trước.
Ướt át, sáng bóng, không mặc gì cả...
Hai người nhìn nhau, đều bị bất ngờ làm cho c.h.ế.t đứng, ngây ra tại chỗ.
Ôn Nặc kinh ngạc hé môi, đôi mắt trong veo không tự chủ được, từng chút, từng chút một hạ xuống... Rất mất lịch sự dừng lại ở vùng đất bí ẩn rậm rạp.
Nội tâm Ôn Nặc chấn động.
Mẹ kiếp, to thế kia!!!!
Chia tay!
Chia tay là chuyện cấp bách!!!
Vì quá sốc, Ôn Nặc thậm chí quên cả việc quay đầu đi, ngược lại còn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào cơ thể Ứng Ly. Sau đó, vì há miệng quá lâu do kinh ngạc, lúc ngậm miệng lại, cậu vô tình phát ra tiếng nuốt nước bọt.
Ứng Ly: "..."
Bị người ta nhìn chằm chằm vào chỗ kín rồi nuốt nước bọt, dù mặt dày đến đâu cũng không chịu nổi.
Gương mặt đẹp trai của người đàn ông ửng đỏ, có chút lúng túng.
Cậu cũng không muốn làm ra vẻ khép nép như vậy, nên dừng một chút, dứt khoát xoay người, quay lưng về phía Ôn Nặc: "Ôn Nặc? Có chuyện gì vậy?"
Tỷ lệ cơ thể của người đàn ông rất đẹp, vai rộng eo thon, cơ bắp ở eo săn chắc và ẩn chứa sức mạnh bùng nổ, rãnh lưng sâu hun hút, còn có những giọt nước lăn dài, tích tụ thành một vũng nhỏ trên mặt đất.
Ôn Nặc: "..."
Nhìn cậu ấy làm mình thấy hơi tự ti rồi anh bạn.
Cậu thật sự phải nhanh chóng thực hiện "bạo lực nóng" nhiều hơn, thử thách sức chịu đựng của bạn cùng phòng. Nếu không cứ tiếp tục dây dưa, tương lai thật sự tiến đến bước đó, có khi bị làm c.h.ế.t trên giường mất...
Chẳng lẽ đây là năng khiếu di truyền của trai Khang Ba sao?
Ôn Nặc nghe thấy bạn cùng phòng hỏi, sững sờ một lúc rồi vội vàng hoàn hồn, đỏ mặt quay người lại, đứng đối lưng với Ứng Ly trả lời: "Ồ, ồ... Tớ, tớ đến hỏi cậu muốn ăn gì, tớ đã nhắn cho cậu rất nhiều tin rồi, cậu không trả lời."
Ứng Ly: "Tớ đang tắm."
Ôn Nặc đỏ mặt lí nhí: "Giờ tớ biết rồi..."
"Tớ thấy có mấy quán ăn cũng ngon, gửi cho cậu chọn. Cậu không trả lời lâu như vậy, tớ sợ cậu lại lén thanh toán trước, nên qua tìm cậu..." Ôn Nặc lúng túng giải thích.
"Ồ, không cần gọi đồ ăn, tớ đã nấu cơm rồi, đợi tớ tắm xong là có thể ăn." Ứng Ly nói với giọng đều đều.
"Ồ, cậu đã nấu..." Ôn Nặc đột nhiên mở to mắt: "Cậu thật sự biết nấu cơm sao?!"
"Ừ, chỉ là không biết có hợp khẩu vị của cậu không."
Đôi mắt mở to của Ôn Nặc lộ ra vài phần kinh hỉ, vội vàng nói: "Vậy cậu mau tắm đi, tớ ra ngoài đợi cậu!"
Nói xong, Ôn Nặc không dám quay đầu lại, nhanh chóng chuồn ra ngoài, còn không quên thúc giục cậu: "Nhanh lên nhé, tớ đói bụng rồi!"
Ứng Ly tắm rất nhanh, thay quần áo, sảng khoái đi ra ngoài, đến phòng khách mới phát hiện Ôn Nặc đã dọn cơm xong xuôi.
Giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, sợ cha mẹ giận, nên ngoan ngoãn làm hết việc nhà, sau đó đứng đợi ở cửa cho đến khi người lớn dịu dàng nói: "Vất vả rồi~"
Khiến người ta không nỡ nổi giận.
Ứng Ly ừ một tiếng, ngồi xuống, không hề nhắc đến chuyện xấu hổ vừa xảy ra.
Ôn Nặc cũng không nhắc đến, hai người đều ngầm hiểu mà quên đi chuyện vừa rồi.
Ứng Ly làm hai món mặn một món rau, cánh gà chiên muối tiêu, bông cải xanh xào tôm, cải thảo xào giấm và canh trứng rau bina.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]