Sợ cậu hỏi như vậy, nên Ứng Ly ra ban công thu quần áo, tự mình về phòng, muốn nhanh chóng tắm rửa xong rồi ra ăn cơm.
Điện thoại chỉ còn 20% pin, báo hiệu cần sạc.
Ứng Ly tiện tay đặt điện thoại lên tủ đầu giường sạc pin, còn mình thì vào phòng tắm tắm rửa.
Ôn Nặc mơ màng tỉnh dậy, cảm thấy trong phòng rất tối, trời bên ngoài dường như đã tối.
Chàng trai ôm chăn, lười biếng lăn một vòng trên giường, m.ô.n.g cong lên, lấy điện thoại di động bên cạnh gối ra xem đồ ăn.
Hôm qua để bạn cùng phòng mời bữa cơm hơn sáu trăm tệ, Ôn Nặc quyết định phải để Ứng Ly ăn lại, không thể để cậu ấy cảm thấy bạn trai mình quá keo kiệt. Tuy cậu muốn chia tay thật, nhưng cậu muốn chia tay trong hòa bình, không muốn trở thành người yêu cũ đáng ghét trong mắt bạn cùng phòng, cậu ấy sẽ buồn.
Ôn Nặc xem qua một vài nhà hàng tư nhân rất đắt tiền, lại phân vân có nên gọi món ở nhà hàng Tây sang trọng hay không, suy nghĩ một hồi không quyết định được, dứt khoát chuyển tiếp hết cho Ứng Ly.
[Ôn Ôn: Ứng Ly, muốn ăn quán nào, tớ đặt.]
[Ôn Ôn: Món ăn đều ngon lắm, chắc không dẫm phải b.o.m đâu.]
[Ôn Ôn: Cậu muốn ăn hải sản không?]
[Ôn Ôn: Hay là Phật nhảy tường?]
Đợi một lúc, bên kia không có động tĩnh.
"Hửm?" Ôn Nặc dùng sức vùng eo ngồi dậy khỏi giường, khó hiểu nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Sao không trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-chung-ki-thi-dong-tinh-thi-sao-/3717125/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.